Tất cả đều sợ hết hồn.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, đảo chủ không còn hét lên nữa mà chỉ thở hổn hển. Ông ta nhìn chăm chăm Lâm Chính và không nói nên lời. Có lẽ ông ta chưa từng thấy ai khủng khiếp như vậy. Rõ ràng là hai tay không cử động được, chỉ dựa vào hai chân mà có thể hạ gục hàng trăm người.

Ai có thể làm nổi chứ?

Cả đám dừng lại. Đệ tử ngoài đảo cũng tập trung lại một chỗ. Ánh mặt họ trở nên rối rắm. Có người kích động, có người sùng bái, có người kính ngưỡng. Khoảnh khắc này, Lâm Chính là một vị chiến thần trong mắt họ.

Lương Huyền Mi cũng sững sờ. Cô ta không bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại có một người anh nuôi yêu nghiệt như vậy.

“Phù!”

Lâm Chính thở hắt ra, nhìn về phía Lương Huyền Mi: “Lương Huyền Mi, tới đây”.

Cô ta giật mình, do dự nhưng vẫn bước tới.

“Anh…có chuyện gì vậy ạ?”, cô ta cúi đầu nói lý nhí. Lần đầu tiên cô ta gọi Lâm Chính như vậy. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng cảm thấy đầy tự hào.

“Tháo châm trên người ra đi”, Lâm Chính mỉm cười.

“Dạ…”, Lương Huyền Minh lập tức cúi người, lấy châm ra.

“Ghim lên ngực anh!”

“Vị trí nào ạ?”

“Dưới huyệt Thiên Trung hai phân, sau khi cắm vào thì lại rút ra một cây nữa, đâm vào Thủ Hiếu Dương Kinh…”

“Được ạ…”

Lương Huyên Mi làm theo. Cũng may mà cô ta có học võ thuật nên cũng biết được vị trí các huyệt đạo, mặc dù châm thuật của cô ta có phần non kém nhưng vẫn có thể châm được.

Một lúc sau, cô ta thở phào: “Xong rồi anh”

“Được rồi!”

Lâm Chính từ từ cử động cánh tay, các khớp xương bắt đầu kêu lên. Cảnh tượng đó khiến đám đông trố mắt.

“Cái…cái gì?”

“Không thể nào!”

Tiếng kêu vang lên. Người của đảo cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Tay…tay của cậu…có thể cử động lại được sao? Chuyện …gì vậy?”, đảo chủ run rẩy, hai con ngươi như muốn rớt ra ngoài. Những người khác mặt xám ngoét, vô cùng tuyệt vọng.

“Tay của tôi trước đó không cử động được là do bị tê liệt. Kinh mạch, đường máu do bị tấn công mạnh nên bị tổn thương khiến máu không thể lưu thông. Giờ tôi dùng châm đả thông kinh mạch thì đương nhiên là tay có thể cử động lại. Còn xương chỉ bị nứt, không có gì đáng ngại”, Lâm Chính trả lời.

Đảo chủ như bị sét đánh, há hốc miệng, không nói nên lời…

“Tôi đã ổn lại rồi”.

Lâm Chính vung tay, nhìn đảo chủ và mỉm cười: “Giờ còn ông?”

Đảo chủ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, mặt cắt không ra máu…

Hai tay không thể cử động của Lâm Chính giờ bỗng hồi phục lại như thường thì còn có ai chống lại được anh nữa chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play