Lúc này đảo chủ đảo Vong Ưu bỗng loạng choạng lùi lại hai bước, sau đó ngã ngồi xuống tảng đá ở bên cạnh. Ông ta còn chưa kịp lấy lại hơi thở đã phun ra một ngụm máu tươi.

“Bố!”.

Huyết U U hét lên thảm thiết rồi lao tới, ôm lấy đảo chủ đảo Vong Ưu.

“Đảo chủ, ông làm sao vậy?”.

“Đảo chủ, ông không sao chứ?”.

“Đang yên đang lành tại sao lại phun ra máu?”.

“Lẽ nào… là Lâm Chính dùng độc?”.

“Cái gì? Độc?”.

“Lâm Chính, anh thật là bỉ ổi, dám ngấm ngầm dùng độc!”.

“Đồ vô liêm sỉ!”.

Những người trên đảo Vong Ưu lòng đầy căm phẫn, trừng mắt nhìn Lâm Chính đầy oán hận.

Lâm Chính lạnh lùng lắc đầu: “Bỉ ổi? Các anh cũng có tư cách nói với tôi những lời như vậy sao? Đảo chủ của các anh, đầu tiên là bảo các trưởng lão bao vây tấn công tôi, sau đó lại đích thân ra trận, giao đấu với tôi. Rõ ràng tôi đã chiến đấu liên tục với các thiên kiêu, trưởng lão, tiêu hao rất nhiều, nhưng ông ta giao đấu với tôi vẫn không địch lại được tôi! Điều này chỉ có thể cho thấy thực lực của ông ta kém cỏi, không trách ai được cả!”.

“Nhưng anh dùng độc thì là bỉ ổi!”, một đệ tử nghiến răng nghiến lợi nói.

“Không biết gì thì đừng nói vớ vẩn, tôi đối phó với ông ta thì cần gì đến độc chứ? Ông ta chỉ là ra chiêu quá mạnh, huy động khí kình quá nóng vội, khiến mạch máu bị vỡ mà thôi. Nếu anh không tin thì hãy gọi người biết y thuật trên đảo đến xem có phải ông ta bị trúng độc hay không!”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.

Anh vừa dứt lời, bọn họ liền á khẩu. . KHÔ𝑁G‎ Q𝗨Ả𝑁G‎ CÁO,‎ đọc‎ t𝒓𝙪𝘺ệ𝑛‎ tại‎ [‎ T𝒓ù𝐦T𝒓𝙪𝘺‎ ệ𝑛.v𝑛‎ ]

Lâm Chính cất bước, tiến về phía đảo chủ.

Vẻ mặt mọi người căng cứng, nhìn anh đầy cảnh giác.

“Tôi đã nói rồi, ông ra chiêu như vậy thì chắc chắn sẽ sức cùng lực kiệt. Bây giờ ông muốn đứng dậy cũng khó khăn, ông đã thua rồi!”, Lâm Chính bình thản nói.

“Lâm Chính, cậu đừng đắc ý… Tuy bổn đảo chủ đã kiệt sức, nhưng cậu cũng có khá hơn đâu. Hai tay cậu đã bị tôi phế, bây giờ chỉ cần tôi hạ lệnh, là có thể khiến các đệ tử của tôi băm vằm cậu. Cậu tưởng cậu đã thắng sao? Cậu nhầm rồi, tôi và cậu không phải là trận đấu võ một chọi một. Giữa chúng ta không tồn tại thắng thua, chỉ có sống chết!”, đảo chủ đảo Vong Ưu cười khẩy nói, rồi quát: “Tất cả các đệ tử nghe lệnh!”.

“Có!”.

Tất cả các đệ tử nội đảo xung quanh đều xúm lại, lớn tiếng đáp.

“Đánh gãy tay chân của người này, rồi bắt cậu ta lại cho tôi!”.

“Tuân lệnh!”.

Tiếng hô lớn vang thấu trời xanh.

Bọn họ lập tức ùa về phía Lâm Chính.

Chứng kiến cảnh này, các đệ tử ngoại đảo đều há hốc miệng.

“Mau đưa Lâm thiên kiêu rời đảo!”, Lương Huyền Mi gần như là gào lên.

Các đệ tử ngoại đảo đều chấn động, lúc này mới tỉnh táo lại.

Nhưng đúng lúc bọn họ xông tới định bảo vệ Lâm Chính, thì mới kinh ngạc phát hiện, sức mạnh của mình bỗng giảm đi rất nhiều, cả tốc độ và phản ứng đều không bằng lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play