“Bác sĩ Jang, nhiều trọng tài chúng tôi theo dõi như thế, bác sĩ Lâm làm sao gian lận được? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ chúng tôi bị bác sĩ Lâm mua chuộc, dung túng cho cậu ấy gian lận?”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn lạnh lùng nói.

“Nhưng nếu người Hoa Quốc không gian lận thì sao châm bạc mảnh như vậy có thể đâm vào trong dao thép? Chuyện này không thể nào làm được! Đây nhất định là đạo cụ mà anh ta chuẩn bị từ trước!”, Jang Eun Tae gào lên.

Đừng nói là cậu ta, nhiều người cũng nghĩ như vậy.

Dù sao làm châm bạc xuyên qua lưỡi dao…

Chuyện này thật đáng sợ!

Phim cũng không dám quay như vậy!

“Là khí!”, Khấu Quan giải thích.

“Khí?”.

Người xung quanh không hiểu.

“Đúng! Con người hô hấp, nước và thức ăn trao đổi chất, nuôi dưỡng cơ thể, tuần hoàn máu, nước chảy thấm nhuần, tất cả đều do khí vận hành. Mỗi người chúng ta đều có tinh khí thần, tinh thần được khỏe mạnh, dồi dào thì khí cũng sẽ mạnh mẽ, hùng hậu! Khí của bác sĩ Lâm rất sung túc, lúc cậu ấy châm kim đã dùng khí, đương nhiên không chỉ có khí, mà còn có thủ pháp tương tự tứ lạng bạt thiên cân. Nguyên lý có thể giải thích, nếu cậu không tin thì có thể hỏi thầy cậu. Y Vương chắc chắn từng nghiên cứu về y học Hoa Quốc chúng tôi, ắt hẳn có thể lý giải được cái gì gọi là ‘khí’ ngự châm!”, Khấu Quan cười nói.

Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Y Vương.

Các chuyên gia bác sĩ ở xung quanh đều kinh ngạc.

Dùng “khí” ngự châm?

Điều này chỉ tồn tại trong một số sách y học cổ xưa!

Đừng nói là Khấu Quan, e rằng không có ai ở đây có thể làm được…

Lúc này, Y Vương đứng lên.

“Thầy, con…”, Jang Eun Tae ngập ngừng lên tiếng.

“Không sao, con làm tốt lắm!”, Park Young Joon nói.

Ông ta dứt lời, nhiều người trở nên căng thẳng.

Park Young Joon không phản bác lời của Khấu Quan.

Vậy có nghĩa… ông ta thừa nhận lời nói của Khấu Quan, thừa nhận Lâm Chính thắng cuộc thi này!

Nhất thời bên phía Hàn Thành đều im bặt.

“Y học Hàn Thành thần kỳ như vậy sao? Tôi nhất định phải bái anh ta làm thầy!”, hai mắt Anna phát sáng, ánh mắt lấp lánh.

“Ông Mạc Thanh, ông nhìn thấy chưa? Đó chính là thực lực của Lâm Chính!”, Tề Trọng Quốc lạnh lùng nói.

Sắc mặt Mạc Thanh trắng bệch, đứng cứng đơ tại chỗ.

“Ông Tề, nếu là ông thì ông có thể làm được như Lâm Chính không?”, Cục trưởng Hác ở bên cạnh hỏi.

“Có cho tôi luyện thêm mười năm, tôi cũng không làm được!”, Tề Trọng Quốc khẽ nói.

“A?”, Cục trưởng Hác há hốc miệng.

Ai có thể ngờ được, năng lực của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.

“Tiếp theo đến ông, Y Vương Hàn Thành!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play