Nếu trúng chưởng này, Lương Huyền Mi chết là cái chắc.

Nhưng trong khoảnh khắc chưởng kia đánh về phía Lương Huyền Mi, một bóng dáng bỗng xuất hiện trước mặt cô ta.

Đảo chủ đảo Vong Ưu lập tức thu chiêu.

Hóa ra người kia… lại là Huyết Nham!

Nhưng… không phải là ông ta chạy tới trước mặt Lương Huyền Mi, mà là bị ném tới đây. Chỉ thấy ông ta nặng nề ngã xuống đất, toàn thân đầy vết thương, máu tươi đầm đìa, cực kỳ thê thảm, đã ngất lịm đi.

“Huyết Nham!”.

Đảo chủ đảo Vong Ưu kinh hãi, vội vàng kêu lên.

Nhưng Huyết Nham hoàn toàn không nghe thấy lời ông ta nói.

Đảo chủ đảo Vong Ưu mở to hai mắt, ngoảnh sang nhìn Lâm Chính.

Không thấy thì thôi, vừa thấy ông ta đã sững người…

Chỉ thấy Lâm Chính ở bên kia đang dùng một tay bóp cổ Tam trưởng lão Sở Túc, và nhấc ông ta lên.

Hai tay Sở Túc đều bị gãy, toàn thân đầy máu, giãy giụa kịch liệt, tròng mắt lồi ra như muốn rơi ra khỏi hốc mắt.

Ông ta sắp không cầm cự nổi nữa.

Dù ông ta giãy giụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của Lâm Chính.

Còn mọi người xung quanh cũng đã nằm lăn lóc khắp nơi.

Đó đều là các trưởng lão và đệ tử tinh nhuệ của đảo Vong Ưu.

Tất cả đã bị phế, không đứng dậy nổi nữa.

Mới được bao lâu chứ… Mà bọn họ đã bị Lâm Chính xử lý xong rồi?

Đảo chủ đảo Vong Ưu ngây người ra nhìn, đầu óc trống rỗng.

Vèo!

Đúng lúc này, tiếng xé rách không khí vang lên.

Chỉ thấy Lâm Chính vung tay, cơ thể Sở Túc bay thẳng về phía đảo chủ đảo Vong Ưu.

Ông ta vội vàng bước tới, chìa tay ra đỡ.

Bốp!

Sở Túc nặng nề rơi vào lòng ông ta.

Lực xung kích khổng lồ khiến hai cánh tay đảo chủ đảo Vong Ưu tê rần, lùi lại mười mấy bước mới đứng vững.

“Tam trưởng lão, ông không sao chứ?”, đảo chủ đảo Vong Ưu vội hỏi.

“Không… không có gì đáng ngại…”, Sở Túc khó nhọc nói, sau đó ngoẹo đầu sang một bên, ngất xỉu.

Đảo chủ đảo Vong Ưu chứng kiến cảnh này, vẻ mặt rất phức tạp.

Chỉ trong một lát… tất các trưởng lão của đảo Vong Ưu đều bị hạ gục, cùng với một nửa đệ tử tinh nhuệ của đảo…

Từ khi đảo Vong Ưu thành lập đến nay… chưa từng xảy ra chuyện như vậy…

Ông ta hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt đanh lại.

“Bố, đừng đánh nữa, chúng ta đưa Thiên Kiêu Lệnh cho Lâm thiên kiêu đi”, Huyết U U vừa khóc vừa xông tới, run rẩy kêu lên.

“Con muốn đảo Vong Ưu chúng ta cúi đầu trước cậu ta sao?”, đảo chủ đảo Vong Ưu trầm giọng quát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play