Sau đó, chúng xoay tròn giữa không trung, rơi xuống giống như mưa rào, cắm lên người tất cả các đệ tử ngoại đảo.

Trong nháy mắt, cơ thể của những đệ tử này giống như bị tia sét đánh trúng, không ai không run rẩy…

“Anh đã làm gì chúng tôi?”, Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, run giọng hỏi.

Đệ tử ngoại đảo đều sững sờ, nhìn châm bạc trên người mà vô cùng ngạc nhiên.

“Đây là cái gì…?”.

“Là châm bạc của thiên kiêu Lâm sao?”.

“Thiên kiêu Lâm, số… số châm bạc này để làm gì?”.

“Chúng tôi vẫn chưa bị thương mà…”.

Mọi người hoảng hốt, luống cuống chân tay.

“Đừng căng thẳng. Tôi chỉ gia tăng sức mạnh cho mọi người”, Lâm Chính nói: “Bây giờ nghe tôi, tất cả hãy xông ra ngoài, trút hết tất cả sự căm hận ngày thường của mọi người ra! Lên đi!”.

“Hả?”.

Các đệ tử ngoại đảo đều sửng sốt.

Lâm Chính lại muốn bọn họ ra tay đánh với đệ tử nội đảo?

Anh điên rồi sao?

Đệ tử nội đảo đã tu luyện công pháp chủ yếu của đảo Vong Ưu, tất cả võ công đều là thượng phẩm, hơn nữa tài nguyên tu luyện của bọn họ cũng cực kỳ tốt, hoàn toàn không phải những đệ tử ngoại đảo như bọn họ có thể so sánh. Trong các đệ tử ngoại đảo, người có võ công tốt nhất cũng chỉ có Lương Huyền Mi. Nhưng dù là Lương Huyền Mi cũng chỉ học được một số chiêu thức màu mè, vào chiến đấu e rằng còn không đánh lại Trương Tử Tường.

Trương Tử Tường lại đứng ngoài top 100 các đệ tử nội đảo.

Thực lực thế này chênh lệch nhau quá lớn, đệ tử ngoại đảo hoàn toàn không thể chống lại bọn họ, nếu đánh nhau thì chẳng khác nào lao đầu vào chỗ chết.

“Không được đâu, thiên kiêu Lâm, tôi sẽ bị bọn họ giết chết mất!”, một đệ tử ngoại đảo run lẩy bẩy kêu lên.

“Chúng tôi không có phần thắng nào đâu… Chúng tôi sẽ chết chắc!”, lại một người run rẩy nói.

“Làm sao đây… Bây… bây giờ phải làm sao đây?”.

“Cứu mạng… Tôi… tôi không muốn chết ở đây…”.

Bọn họ kêu khóc, ý chí chiến đấu cực thấp, hoàn toàn không có dục vọng chiến đấu.

Lâm Chính lạnh lùng nhìn chằm chằm những người đó.

“Tôi nói cho các người biết, nếu các người muốn đánh với bọn họ, các người nhất định có thể thắng. Nếu các người không có cả dũng khí vung quyền, các người sẽ là cá trên thớt, mặc người ta băm chặt! Số mệnh nằm trong tay bản thân mỗi người, Huyền Y Phái của tôi không thu nhận người nhu nhược! Nếu các người không chịu ra tay, vậy thì đợi chết là được. Đi con đường nào tự các người lựa chọn!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

Nếu bọn họ thật sự nhát gan, chết thì chết, Lâm Chính sẽ không đau lòng, cũng sẽ không ra tay cứu.

Kẻ nhu nhược không đáng được đồng tình!

Anh dứt lời, sắc mặt các đệ tử ngoại đảo trắng bệch, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và bất lực.

Nhưng lời của Lâm Chính cũng khiến một vài người đang vô cùng sợ hãi hiểu ra.

Phải.

Đã đến mức này rồi, sợ thì có tác dụng gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play