Đảo chủ đảo Vong Ưu chần chừ một lát, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng vẫn phải cắn răng nhỏ giọng nói: “Phải…”

“Được, theo quy định thì đưa Thiên Kiêu Lệnh của Huyết Trường Phong cho tôi đi”, Lâm Chính chìa tay ra nói.

Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người trên đảo Vong Ưu đều nín thở.

Huyết Trường Phong thì rất thẳng thắn, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Tôi đã thua anh, đưa Thiên Kiêu Lệnh cho anh thì có sao chứ? Chờ sau này công pháp của tôi đại thành, thì sẽ đến tìm anh để lấy lại”.

Dứt lời liền tháo Thiên Kiêu Lệnh ném cho Lâm Chính.

“Không!”, đảo chủ gấp gáp kêu lên, đè tay Huyết Trường Phong xuống: “Không được đưa Thiên Kiêu Lệnh”.

“Không đưa? Đảo chủ, ông muốn phá quy định sao?”, Lâm Chính bình thản hỏi.

Cuộc chiến của các thiên kiêu từ trước tới nay vô cùng nghiêm ngặt và được toàn bộ giới võ đạo trong nước hướng về. Nếu như thiên kiêu bị đánh bại không chịu giao Thiên Kiêu Lệnh thì người thắng có quyền giết chết kẻ thua đó.

Bởi vậy Lâm Chính hoàn toàn có đủ tư cách giết chết Huyết Trường Phong. Nếu Huyết Trường Phong vì chuyện này mà báo thù Lâm Chính thì toàn bộ người của giới võ đạo sẽ ủng hộ Lâm Chính vô điều kiện. Họ sẽ chỉ trích Trường Phong, thậm chí giúp Lâm Chính chèn ép hắn.

Dù sao thì đây cũng là quy tắc không thể phá vỡ. Thế nhưng đảo chủ của đảo Vong Ưu chẳng buồn quan tâm tới những điều này. Đại hội sắp bắt đầu, nếu như đảo Vong Ưu mất đi Thiên Kiêu Lệnh thì có nghĩa đây là một cú sốc lớn với toàn đảo.

Đảo chủ tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra được. Cũng giống như nhà Tư Mã đã không từ thủ đoạn để giữ được Thiên Kiêu Lệnh, đến cuối cùng suýt nữa bị tuyệt diệt thì đảo chủ của đảo Vong Ưu cũng có suy nghĩ như vậy.

Nơi đây là đảo Vong Ưu. Mặc dù không quá cách biệt với thế giới bên ngoài nhưng nếu có chuyện gì xảy ra trên đảo mà cần giấu thì ai mà biết được cơ chứ?

Đảo chủ mặt lạnh tanh, đưa Huyết Trường Phong về, đồng thời đoạt lấy Thiên Kiêu Lệnh trong tay hắn và nói giọng âm trầm: “Lâm thiên kiêu, cuộc tỷ thí giữa cậu và Trường Phong chỉ là màn cọ xát giữa hai người bạn, không phải cuộc chiến giữa hai thiên kiêu. Đang yên đang lành, sao lại lôi Thiên Kiêu Lệnh vào?”

“Nói vậy nghĩa là ông không chịu chấp nhận kết quả này đúng không?”, Lâm Chính chau mày.

“Kết quả giữa cậu và Trường Phong đã quá rõ ràng. Cậu đã thắng, nhưng tôi nói rồi, đây không phải là cuộc chiến thiên kiêu, không thể quyết định Thiên Kiêu Lệnh sẽ thuộc về ai được”, đảo chủ lắc đầu.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn cười lạnh lùng. Có lẽ là đảo chủ định qua cầu rút ván đây mà. Cũng phải, ngoài anh ra thì ở đây toàn là người của đảo. Dù Lâm Chính có nói chuyện này ra ngoài thì cũng chẳng có ai tin. Thế nhưng anh không hề lo lắng, cũng không muốn tranh luận với đảo chủ. Anh chỉ khẽ gật đầu.

“Nếu đảo chủ đã nói cuộc chiến vừa rồi không phải là cuộc chiến giữa thiên kiêu thì được, tôi coi như là màn cọ xát bình thường thôi”.

Đảo chủ nghe thấy vậy thầm thở phào. Nhưng đúng lúc này Lâm Chính thêm vào một câu: “Vậy thì, đảo chủ, giờ tôi có thể chính thức thách thức với thiên kiêu Trường Phong, yêu cầu một cuộc chiến thiên kiêu được chưa?”

Dứt lời, đảo chủ khựng người, run rẩy nhìn Lâm Chính. Các vị trưởng lão cũng trố mắt. Còn đấu tiếp sao? Vậy thì Huyết Trường Phong thất bại là cái chắc. Đến ba người mà còn không đánh lại Lâm Chính. Giờ một đấu một thì Trường Phong chết là điều không phải bàn cãi.

“Lâm thiên kiêu…chuyện này…”

“Tôi thấy…không cần đâu!”

“Dù gì chúng ta cũng là bạn mà, đánh qua đánh lại sẽ gây mất hòa khí đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play