Thanh kiếm sắc bén lập tức bị chém làm hai. Lưỡi kiếm mà Mai Phượng Yến tấn công lập tức bị gãy thành hai đoạn.
“Hả?”
Mai Phượng Yến như người mất hồn. Thịnh Siêu cũng trố mắt. Đám đông thất sắc. Trong một khoảnh khắc thôi mà Lâm Chính đã bẻ gãy hai thanh kiếm, phá vỡ đòn phong sát của hai thiên tài đảo Vong Ưu.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối…anh chỉ dùng có hai đầu ngón tay. Gã này có còn là người nữa hay không?
“Sao? Người của đảo Vong Ưu có từng này thôi hả?”, Lâm Chính hờ hững nhìn Mai PHượng Yến và Thịnh Siêu.
“Không hay rồi!”
“Rút thôi!”
Hai người vội vàng lùi lại phía sau. Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên cầm mảnh kiếm gãy vung lên.
Vụt. Một đường sáng như sét đánh quẹt về phía hai người.
Bọn họ co đồng tử, sững sờ nhìn đường sáng lạnh như băng phóng tới. Định ra đòn tuyệt sát sao?
Tốc độ như vậy sao mà phản ứng lại được. Coi thường kẻ địch quá. Không, phải nói là thực lực của Lâm thiên kiêu đã vượt ngoài sức tưởng tượng của đám đông mới phải.
“Sư huynh!”
“Sư tỷ!”
Đám đông kêu lên.
“Đừng!”
Các vị trưởng lão đồng loạt lao lên định ngăn lại nhưng đã quá muộn. Hai người giao đấu được với Lâm Chính chưa tới hai chiêu thì đã bị bại trận. Chẳng trách vị thần y Lâm này lại dám ngông cuồng như vậy, xem ra…anh không hề khoa môi mua mép!
Đảo chủ với ánh mắt lạnh như hầm băng nhìn chăm chú. Lương Huyền Mi thì bụm môi, đôi mắt nổ toàn cầu vồng. Khoảnh khắc này, Lâm Chính giống như thiên thần vậy, khiến cô ta cảm thấy xúc động.
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến – có ai mà không phải là kẻ đức cao vọng trọng. Vậy mà đứng trước mặt Lâm Chính lại chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Người anh nuôi của mình…mạnh tới mức nào chứ? Lương Huyền Mi không thể tưởng tượng được.
Thế nhưng…Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc, khi mà đường kiếm sắt cắt ngang cổ của Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến thì…
“Keng!”
Một âm thanh khác lại vang lên. Luồng sáng lạnh lẽo kia biến mất, sau đó mảnh kiếm cũng bị văng ra đất.
Là Huyết Trường Phong. Cuối cùng thì hắn cũng ra tay rồi. Đám đông ngây ra rồi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Huyết Trường Phong với ánh mắt đầy kỳ vọng. Lúc này đành phải dựa vào Huyết Trường Phong thôi.
“Trường Phong sư huynh!”, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến bừng tỉnh, vội vàng nhìn hắn.
“Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp Lâm thiên kiêu rồi! Từ chiêu thức vừa rồi có thể thấy đúng là anh ta có đủ khả năng đánh bại Tư Mã Sóc Phương!”, Huyết Trường Phong nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt tối đen, đầy âm u.
“Anh không cảm thấy tôi có đủ cả năng lực để đánh bại anh à?”, Lâm Chính hỏi.
“Đừng tưởng đánh bại được hai người họ thì có thể đấu được với tôi. Bảng thiên kiêu dù có 20 người nhưng sự chênh lệch giữa các vị trí là khá lớn.Tôi chỉ xếp thứ 18 nhưng nếu để tôi đánh bại Sóc Phương thì cũng chỉ cần một tay mà thôi”, Huyết Trường Phong điềm đạm nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT