Đám đông nghe như sét đánh ngang tai, đứng ngây ra tại chỗ. Mọi cặp mắt lúc này đều đổ dồn về một phía. Ngoài hơi thở và tiếng tim đập ra thì không hề có bất kỳ âm thanh nào khác.

“Cậu…cậu ta nói gì? Ba người…ba người cùng lên đấu với cậu ta sao?”

“Người này…não bất bình thường à?”

“Thịnh Siêu sư huynh với thực lực tuyệt đỉnh cộng thêm Mai Phượng Yến sư tỷ thì hoàn toàn có thể địch nổi thiên kiêu. Hai người này mà cộng thêm Trường Phong sư huynhn nữa thì khác gì là hai thiên kiêu luôn cơ chứ”.

“Mặc dù thần y Lâm cũng là thiên kiêu nhưng là thiên kiêu xếp hạng chót trong bản xếp hạng. Người như vậy có thể đấu lại được hai thiên kiêu sao?”

“Đúng là nực cười!”

“Cả Hoa Hạ này, có ai dám đấu với hai thiên kiêu một lúc chứ? Đúng là điên thật rồi!”

“Tôi thấy thần y Lâm tự cao tự đại quá. Cậu ta tưởng rằng mình đánh thắng Tư Mã Sóc pHương là vô địch thiên hạ sao? Người giỏi có người giỏi hơn chứ!”

“Tôi thấy cậu nhóc này chưa được giáo huấn thì không nể đây mà!”

“Đúng vậy! Thật hi vọng Trường Phong sư huynh có thể đập cho anh ta răng môi lẫn lộn, để anh ta biết thế nào là sự lợi hại của võ công đảo Vong Ưu”.

Hiện trường bùng nổ. Đám đông xì xầm, không ngừng chỉ trỏ về phía Lâm Chính. Bất luận là ai thì cũng đều nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường.

Chỉ có Lương Huyền Mi là cuống cả lên. Cô ta giữ tay Lâm Chính: “Lâm Chính, anh điên rồi. Anh…dám khiêu chiến với ba người bọn họ sao? Anh có biết mình đang làm gì không?”

“Biết!”

Lâm Chính điềm đạm đáp lại: “Không cần quá lo lắng. Tôi biết giữ chừng mực mà. Cô đứng qua một bên đợi tôi, tôi sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện này thôi”.

“Anh…rốt cuộc anh có hiểu tôi đang nói gì không?”, Lương Huyền Mi sắp không nhịn được nữa.

Cùng lúc khiêu chiến với cả ba người. Vậy thì khác gì tự sát! Thế nhưng Lâm Chính chỉ mỉm cười không nói gì. Lương Huyền Mi thì như muốn phát điên.

“Thần y Lâm, cậu nghiêm túc chứ?”, đảo chủ lúc này mới bừng tỉnh, nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Ông thấy tôi đang giống nói đùa lắm sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Đảo chủ lập tức bật cười ha ha, vội vàng xua tay: “Được lắm, Thần y Lâm quả không hổ danh tuổi trẻ tài cao. Quả nhiên là hừng hực khí thế. Đảo chủ tôi bái phục! Nếu đã vậy thì cứ làm thế đi! Có điều tôi hi vọng lát nữa mà Lâm thiên kiêu có thua thì đừng có mà không thừa nhận đấy nhé”.

“Sao có thể như vậy được! Nếu tôi thua thì miếng Thiên Kiêu Lệnh trong tay tôi sẽ là của các người”, Lâm Chính nói.

“Tốt quá rồi!”

Đảo chủ vui mừng lắm. Đám trưởng lão cũng cười tươi như hoa.

“Lâm thiên kiêu, anh đang khinh thường tôi đấy à”, Huyết Trường Phong với đôi mắt u ám nhìn chăm chăm Lâm Chính.

“Đâu có”.

“Vậy tại sao anh lại khiêu chiến với cả ba người cùng một lúc?”

“Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi. Ba người cùng lên, đỡ tốn thời gian, đỡ tốn sức. Chẳng phải là tốt hơn sao?”

“Anh…”, Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến tức tới mức á khẩu.

Huyết Trương Phong gật đầu, vẻ mặt âm sầm: “Được! Được lắm thần y Lâm. Chưa có ai dám khinh thường tôi. Anh là người đầu tiên. Nếu hôm nay tôi không tỷ thí với thần y Lâm thì thật là đáng tiếc”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play