Dứt lời, Huyết Nham lập tức bừng tỉnh: “Tứ trưởng lão, ông nói…người này là thần y Lâm của Giang Thành sao?”

“Đúng vậy! Chính là cậu ấy!”, Tứ trưởng lão kêu lên.

Xung quanh ồ cả lên. Huyết U U cũng trố tròn mắt. Cô ta không ngờ, bác sĩ mà mình tìm đại tới đây lại chính là thần y Lâm nổi tiếng khắp trong và ngoài Hoa Quốc.

“Thật không ngờ là thần y Lâm lại tới đây, hoan nghênh, hoan nghênh!”, đảo chủ bừng tỉnh, lập tức chắp tay.

Thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng, sớm đã lan truyền khắp Hoa Quốc, người của đảo Vong Ưu đương nhiên cũng biết tới. Trên thực tế đảo chủ đã có ý định tới Giang Thành một chuyến đề yết kiến vị thần y nổi đình đám này nhưng thật không ngờ, thần y Lâm lại tới đây trước. Hơn nữa…còn là anh nuôi của một đệ tử trên đảo.

Điều này đối với đảo Vong Ưu là một chuyện tốt. Có điều trong chớp mắt, đảo chủ có một suy nghĩ khác.

“Nghe đồn, trước đó không lâu, thần y Lâm đã đánh bại Tư Mã Sóc Phương của nhà Tư Mã và đoạt Thiên Kiêu Lệnh. Có nhiều người không tin, nhưng giờ xem ra đó là sự thật”, Huyết Nham lên tiếng.

“Thân y Lâm đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao”.

“Đúng vậy, còn trẻ như vậy mà đã có được Thiên Kiêu Lệnh, trở thành thiên kiêu, còn là thần y thần kỳ mà ai cũng biết. Đúng là bất phàm”, đám trưởng lão gật gù tán thưởng.

“Đảo chủ, nếu đối phương là thần y Lâm thì chúng ta nên lôi kéo cậu ta, đừng kết thù. Nếu đảo của chúng ta có tới hai thiên kiêu thì đại hội lần này…chẳng phải chúng ta có thể tung hoành khắp thiên hạ rồi sao?”, Tam trưởng lão Sở Túc bước tới, nói nhỏ.

“Không tệ”, đảo chủ gật đầu: “Hai vị thiên kiêu, trước nay chưa từng có. Chắc chắn sẽ không có một gia tộc nào có được sức mạnh như chúng ta! Đại hội chắc chắn sẽ do chúng ta kiểm soát!”

Nghĩ tới đây, đảo chủ hô lớn: “Tất cả dừng tay!”

Đám đệ tử đồng loạt dãn ra, nhìn đảo chủ. Còn Diên Nữ, cũng chính là Lương Huyề Mi thì lúc này sững sờ nhìn Lâm Chính. Đầu óc cô ta trở nên trống rỗng.

Thiên kiêu! Người anh nuôi của cô ta…là thiên kiêu sao! Điên rồi! Cô ta cảm thấy mình phát điên thật rồi.

Não của cô ta đã ngừng hoạt động. Cô ta cảm giác không còn là chính mình nữa. Như vậy có nghĩa là…nhà của cô ta đã có một thiên kiêu rồi!

Trời ơi! Có thiên kiêu làm chỗ dựa, đừng nói là đảo Vong Ưu mà cả Yên Kinh này, ai còn dám ức hiếp nhà họ nữa?

Lương Huyền Mi bụm miệng, cơ thể run rẩy, hai mắt rưng rưng.

“Huyền Mi sao thế?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

“Không…không có gì…”, Lương Huyền Mi lau khóe mắt, khẽ nói.

“Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô trở về Yên Kinh an toàn. Mẹ rất nhớ cô. Nếu cô có thể bình an trở về thì chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm”, Lâm Chính mỉm cười.

Lương Huyền Mi gật đầu. Đúng lúc này, đảo chủ từ trên bước xuống, mỉm cười với anh. Lộ rõ thân thế, thái độ của đảo chủ đúng là quay ngoắt 180 độ.

“Thật không ngờ anh trai của Diên Nữ lại là thần y Lâm. Thật bất ngờ, ha ha. Thần y Lâm, chúng ta không nói thì không biết nhau mà. Đã vậy thì tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi”, đảo chủ đảo Vong Ưu mỉm cười.

“Vì vậy mới nói, tôi có thể đưa em gái tôi đi rồi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng.

“Có thể, đương nhiên là có thể”, đảo chủ Vong Ưu mỉm cười: “Tôi có thể lập tức sắp xếp thuyền để hai người rời khỏi đảo”.

“Vậy thì cảm ơn đảo chủ nhé”, Lâm Chính nói.

“Không cần khách khí, thần y Lâm cũng là thiên kiêu, vậy thì chúng tôi sao có thể đắc tội với một thiên kiêu chứ?”, đảo chủ mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play