Khoảnh khắc đó, phu nhân ở trên giường bỗng toàn thân run rẩy.

“Hả?”.

Tất cả mọi người đều mắt chữ A miệng chữ O.

“Có rồi! Có rồi!”.

“Chị dâu… động đậy rồi sao?”.

“Kỳ tích! Đúng là kỳ tích!”.

Các trưởng lão đều trở nên kích động.

Diệu Thủ trợn to hai mắt, không thốt nên lời.

Lâm Chính nhón chặt cây châm bạc, thân châm sáng loáng khẽ rung động. Anh không buông tay, mà truyền từng luồng khí vào cây châm.

Luồng khí này vô cùng mỏng manh, không thể cảm nhận được, nhưng vẫn men theo cây châm bạc rót vào người bà ta.

Một lát sau…

Phụt!

Lâm Chính rút mạnh cây châm bạc ra.

Nhưng anh cũng lùi lại hai bước, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.

“Thần y Lâm, chị dâu phu nhân sao rồi?”, các trưởng lão ở phía sau vội bước tới.

“Tôi đã nói rồi, tình hình rất tệ”.

Lâm Chính cầm cây châm bạc lên xem, chỉ thấy cả cây châm đã trở nên đen sì.

“Đây là độc trong người chị dâu phu nhân sao?”, Sở Túc dè dặt hỏi.

“Đúng vậy, tôi đã ép được nó ra rồi”.

Lâm Chính xoay người lại, mỉm cười nhìn Diệu Thủ: “Diệu Thủ trưởng lão, độc tố mà bà ép ra chắc cũng chính là loại này nhỉ?”.

Diệu Thủ biến sắc, há miệng ra nhưng không thốt nên lời.

“Diệu Thủ trưởng lão, đây có phải là độc trong người chị dâu phu nhân không?”, một trưởng lão mặt mũi phúc hậu ở bên cạnh không nhịn được hỏi.

Diệu Thủ hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.

Đây là ngầm thừa nhận.

Tất cả xôn xao, cũng vô cùng kinh ngạc.

“Nói vậy là chúng ta đã hiểu lầm cậu Lâm rồi, cậu Lâm quả thực là một thần y trác tuyệt”, Huyết Nham trầm giọng nói, sau đó bước về phía Lâm Chính, ôm quyền nói: “Cậu Lâm, vừa rồi là chúng tôi hiểu lầm cậu, mong cậu đừng để bụng”.

“Không sao, chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi không để ý”, Lâm Chính mỉm cười đáp.

Huyết Nham thở phào: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cậu Lâm quả nhiên có tấm lòng rộng mở”.

“Ông khách sáo rồi”, Lâm Chính mỉm cười, bỗng nói: “Bây giờ tôi đã khám xong, liệu tôi có thể rời đảo chưa?”.

Huyết Nham như ngừng thở.

“Rời đảo? Cậu Lâm, ý cậu là sao? Cậu… không chữa bệnh cho chị dâu sao?”.

“Tại sao tôi phải chữa bệnh cho chị dâu của các ông chứ?”, Lâm Chính bình thản cười đáp: “Ông mời tôi lên đảo hình như là muốn tôi chứng minh y thuật, tìm lý do để nhốt Huyết U U lại hay sao mà? Ông đâu có yêu cầu tôi chữa bệnh cho bà ấy?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play