“Được”.

Diệu Thủ trưởng lão lớn tiếng: “Vậy bây giờ cậu hãy châm cứu đi, tôi cũng không mong châm của cậu có thể chữa khỏi ngay cho chị dâu, cậu chỉ cần dùng châm bạc ép được một chút độc trong người chị dâu ra thôi là được. Cậu phải biết rằng, trước đó tôi phải mất ít nhất tròn một ngày mới ép được một ít độc ra. Để tôi xem cậu có thể làm được không”.

“Ép độc? Vậy thì chẳng phải quá đơn giản sao? Tôi thậm chí còn chẳng cần một ngày, một châm là được!”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

“Một châm?”, Diệu Thủ ngớ người.

“Nếu dùng đến châm thứ hai thì tôi sẵn lòng chôn cùng phu nhân”, Lâm Chính bình thản nói.

Khuôn mặt ai nấy tỏ vẻ kinh hãi.

Rốt cuộc người này có lai lịch gì mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy?

Các trưởng lão đều tỏ vẻ phẫn nộ.

Diệu Thủ tức đến mức nghiến răng ken két.

“Vậy được, cậu châm cứu đi! Các trưởng lão hãy tránh ra, để cậu ta thử xem sao! Oắt con, tôi nói trước cho cậu biết, nếu cậu thất bại thì phải chịu trừng phạt vì đã sỉ nhục tôi. Tôi sẽ chặt đứt tay chân của cậu, rồi biến cậu thành người lợn, để ở trong nhà cỏ của tôi”, Diệu Thủ tức giận nói.

“Ghê thế cơ à?”, Lâm Chính ngoảnh sang.

“Nếu cậu sợ thì hãy từ bỏ đi, chỉ cần cậu ngoan ngoãn dập đầu mấy cái với tôi, sau đó để tôi đánh gãy tay chân cậu, rồi đuổi cậu khỏi đảo Vong Ưu. Nếu vậy thì ít nhất cậu có thể giữ được tính mạng”, Diệu Thủ lạnh lùng nói.

“Vậy thì phải cảm ơn Diệu Thủ trưởng lão rồi, chỉ đáng tiếc bệnh vặt này vẫn chưa thể làm khó tôi được”, Lâm Chính lắc đầu cười.

“Đồ không biết tốt xấu!”, Diệu Thủ bực bội: “Được, để tôi xem cậu có thủ đoạn gì!”.

Lâm Chính mỉm cười bước vào, đứng bên cạnh giường.

Các trưởng lão xúm lại, nhìn anh chằm chằm.

Lâm Chính lấy châm bạc ra, vốn định đâm xuống, nhưng do dự một lát, anh ngoảnh lại nhìn Huyết Nham.

“Không được động vào phu nhân sao?”.

“Không được tiếp xúc da thịt, đây là quy tắc do đảo chủ đặt ra, nếu không cậu chạm vào chỗ nào thì chặt chỗ đó”, Huyết Nham lạnh lùng đáp.

“Được, vậy thì tôi không chạm, làm phiền cô Nhã Hồng vén tay áo của phu nhân lên giúp tôi”, Lâm Chính cười nói.

Nha hoàn tên Nhã Hồng ngẩn ra, rồi khẽ gật đầu, bước tới vén tay áo của phu nhân lên.

Chỉ thấy cánh tay dưới ống tay áo kia cũng có màu trắng xám, chẳng khác nào màu da của người chết, ai nhìn thấy cũng cảm thấy da đầu tê dại.

“Tôi bảo sao cô làm vậy, hiểu chưa?”, Lâm Chính nói với Nhã Hồng.

Nhã Hồng khẽ gật đầu.

“Chẳng phải cậu nói là một châm sao? Tại sao còn chưa châm cứu đi?”, Diệu Thủ ở bên cạnh lạnh lùng hừ một tiếng.

“Tuy là một châm, nhưng cũng phải chuẩn bị đầy đủ, nếu không châm này có tác dụng gì chứ?”, Lâm Chính lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play