“Gây ra chuyện như vậy, nếu mà truyền đi thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của đảo. Chuyện này không được truyền ra ngoài, bất kỳ ai cũng không được nhắc tới. Rõ chưa?”

“Vâng, đảo chủ!”

“Ngoài ra, người này là ai? Tới đây làm gì vậy?”, đảo chủ nhìn Lâm Chính.

“Bẩm đảo chủ, người này là bác sĩ do cô U U mời tới chữa bệnh cho phu nhân”, Nhị trưởng lão Huyết Nham vội vàng lên tiếng.

“Hoang đường!”, đảo chủ tức giận: “Tôi đã mời không biết bao nhiêu danh y mà vẫn bó tay, một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch sao có thể trị được bệnh chứ? Con bé U U lại gây sự hả?”

“Đảo chủ, người cũng đã tới rồi, để cậu ta thử xem. Nếu trị không được thì là lang băm, chúng ta có thể lấy lý do này đưa U U tới hang Sám Hối. Đại hội sắp diễn ra rồi, không thể để U U làm càn được, sẽ càng thêm rắc rối”, Huyết Nham vội vàng nói.

“Có lý”, đảo chủ gật đầu: “Vậy thì dẫn cậu ta đi khám cho phu nhân đi! Đi cùng tôi!”

Nói xong, đảo chủ đứng dậy. Thế nhưng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Sao thế? Các người đối xử với khách như vậy đó hả?”

Dứt lời, đảo chủ khựng bước. Đám trưởng lão cũng đồng loạt quay qua nhìn anh.

“Ý cậu là gì?”, đảo chủ chau mày.

“Đảo chủ, tôi được mời tới đây, thái độ của các người không cung kính được thì cũng thôi vậy mà chuyện của Diên Nữ tới giờ tôi vẫn chưa nhận được một lời xin lỗi hay an ủi, có phải là quá bất lịch sự không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

Đám đông nghe thấy vậy thì chau mày. Thằng nhóc này thật không biết điều. Cậu ta còn không biết đây là đâu à, mà dám ăn nói như thế?

An ủi? Lịch sự? Lẽ nào đảo Vong Ưu còn phải khúm núm, khép nép trước một thằng lông còn chưa rụng sạch như cậu sao?

Vậy khác gì tự hạ thấp mình? Không ít người khịt mũi. Đảo chủ không hề tức giận, chỉ nói: “Người trẻ, cậu muốn thế nào?”

“Đương nhiên là dùng kiệu đưa tôi đến chỗ bệnh nhân. Tôi đứng lâu chân mỏi lắm rồi. Nếu như không cho người tới đưa đi thì e rằng tôi cũng không khám được bệnh đâu”, Lâm Chính cười nói.

“Láo! To gan lắm, cậu dám ăn nói như vậy ở đây à?”

“Nhóc thối, cậu chán sống rồi phải không?”

“Cậu cũng không tự coi lại mình xem. Cậu là cái thá gì mà bắt chúng tôi dùng kiệu đưa cậu đi?”

Người của đảo Vong Ưu lập tức chửi bới. Một người ngông cuồng như vậy e rằng cả đời này họ cũng chưa gặp bao giờ.

“Ngậm miệng”.

Đảo chủ quát lên. Đám đông lập tức im bặt. Đảo chủ chỉ nhìn thật kỹ Lâm Chính rồi lắc đầu: “Đáp ứng cho cậu ta đi”.

“Đảo chủ, chuyện này…”

“Tôi không có hứng thú với người này, cũng không có thời gian dây dưa. Sau khi đáp ứng thì đưa U U tới hang Sám Hối đi”, đảo chủ thản nhiên nói, cũng chẳng muốn nhiều lời, cứ thế phất ống tay rời khỏi phòng nghị sự. Đám đông nhìn nhau.

“Xem ra đảo chủ không muốn so đo với thằng nhóc này rồi”, Sở Túc hừ giọng.

“Chứ còn sao nữa? Người đứng đầu của một đảo lẽ nào lại phải giết một thằng miệng còn hôi mùi sữa à? Chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ trở thành trò cười mất. Đảo chủ chỉ muốn dùng cậu ta để bịt miệng cô U U, danh chính ngôn thuận nhốt cô ấy lại mà thôi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play