Bọn họ run lẩy bẩy, vội vàng chạy ra ngoài.

“Tiểu Thúy, cô còn không đi mau?”, Diên Nữ nhìn chằm chằm Tiểu Thúy, hỏi.

“Sư tỷ, Nhị trưởng lão căn dặn tôi chăm sóc vị Lâm tiên sinh này…”, Tiểu Thúy dè dặt nói.

“Lâm tiên sinh?”, Diên Nữ hiếu kỳ nhìn Lâm Chính: “Anh không phải đệ tử ở trên đảo chúng tôi sao?”.

“Không phải, xin chào, tôi là Lâm Chính”, Lâm Chính bình thản nói.

“Lâm Chính?”.

Trong mắt Diên Nữ thoáng qua vẻ nghi hoặc, quan sát anh kỹ càng một vòng, lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm gì?”.

“Tôi được cô Huyết U U mời đến đây khám bệnh cho người trên đảo các cô”, Lâm Chính trả lời.

“Nói vậy là y thuật của anh không tệ?”.

“Chỉ là hiểu một ít y thuật”.

“Anh quen biết với người trên đảo sao?”.

“Tôi mới lần đầu đến đây, sao có thể quen biết?”.

“Vậy trên đảo có ai quen biết anh sao?”.

“Cô hỏi cái này làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy hơi quái lạ.

“Bỏ đi, anh khám cho hai sư đệ của tôi đi”, Diên Nữ lạnh lùng nói.

“Chuyện này không thành vấn đề”, Lâm Chính gật đầu.

“Tiểu Thúy, đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta, theo sát anh ta, đừng để anh ta chạy loạn. Tôi ra ngoài một lát”, ánh mắt Diên Nữ lóe lên, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

“Sư tỷ định đi đâu vậy nhỉ?”.

Tiểu Thúy rất khó hiểu, nhưng không dám hỏi.

Lâm Chính lấy châm bạc, bắt đầu khử trùng, dàn trải ra.

Những người này đều bị ngoại thương, châm cứu không thể giúp bọn họ nối liền gân cốt, chuyện có thể làm chỉ là tăng thêm tốc độ tự lành của cơ thể họ.

Tiểu Thúy đứng ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn Lâm Chính châm cứu.

Nhìn một hồi, khuôn mặt cô ấy hoàn toàn cứng đờ, miệng hé ra, người ngây ngốc…

Tiểu Thúy trước đây từng giúp Diệu Thủ trưởng lão làm việc vặt một thời gian. Mặc dù không học được gì nhiều nhưng cũng có thấy Diệu Thủ trưởng lão châm cứu cho người trên đảo.

So với Diệu Thủ trưởng lão thì hình ảnh mà Lâm Chính châm cứu đúng là đẹp hơn nhiều. Từng châm đâm xuống không hề giống đang chữa bệnh mà giống như đang tạo ra một tác phẩm nghệ thuật vậy. Giống như Nữ Oa tạo ra người vậy đó.

Tiểu Thúy nhìn chăm chăm với vẻ si mê, khó mà thoát ra được. Một lúc sau Lâm Chính châm cứu xong bèn lau mồ hôi trán.

“Anh Lâm, bọn họ thế nào rồi?”, Tiểu Thúy vội vàng hỏi.

“Vẫn ổn, có điều cần phải uống thêm thuốc để duy trì”, Lâm Chính mỉm cười.

Tiểu Thúy mím môi. Lúc này, có một đệ tử bước vào.

“Tiểu Thúy, sư tỉ Diên Nữ bảo tôi đưa hộp này cho cô, nói là có thể anh Lâm đây sẽ cần dùng tới”, người đệ tử lên tiếng.

“Ồ?”

Tiểu Thúy mở hộp ra thì thấy bên trong có vài cây châm màu đen và vài miếng vải khá kỳ lạ. Cô gái hỏi: “Đây là gì vậy?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play