Lâm Chính lắc đầu cười: “Đảo các ông lợi hại như vậy, đó là đảo gì thế?”.
“Đảo Vong Ưu, cậu từng nghe đến chưa?”, chú Nham đáp.
Lâm Chính nghe thấy thế thì giật mình, trái tim thót lên.
Đảo Vong Ưu?
Hóa ra… những người này là ở đảo Vong Ưu…
Cũng coi như có duyên…
“Sao vậy? Cậu có đi không? Nếu không đi thì về lập tức về nhà đi”, chú Nham bình thản nói.
Về nhà này là có nghĩa khác.
Nếu cứ thế rời đi, thì e rằng cái đang chờ đón anh là sự trả thù của đảo Vong Ưu…
“Được, tôi đi một chuyến!”.
Lâm Chính đứng dậy đáp.
Chú Nham hài lòng gật đầu, sau đó nhìn Huyết U U, nói: “Nhóc con, lần này cháu không còn gì để nói rồi chứ?”.
“Gặp đồ ngốc như vậy thì cháu còn có thể nói gì chứ?”, Huyết U U sắp khóc tới nơi.
Nhận được sự đồng ý của Lâm Chính, chú Nham lập tức bắt Huyết U U thu dọn hành lý, chuẩn bị đến đảo Vong Ưu.
Lâm Chính gọi điện thoại cho Mã Hải, rồi ngồi xe của chú Nham, rời khỏi Chương Thành…
Xe lái tới một bến tàu ở ngoài Giang Thành thì dừng lại.
Lâm Chính lên thuyền cùng một đám nam thanh nữ tú, quần là áo lượt.
Anh quan sát một chút, đây không phải là thuyền buôn, mà là một chiếc thuyền tư nhân. Thuyền này vốn dĩ không lớn, có thể chứa được khoảng chục người.
Trên boong có không ít nam nữ mặc đồ bó sát đang đứng.
Khi chú Nham đi tới, bọn họ đều cúi đầu chào.
Hiển nhiên họ đều là người của đảo Vong Ưu.
“Xuất phát đi!”, chú Nham lớn tiếng nói.
Chiếc thuyền lập tức khởi động, từ từ lái đi.
“Chú Nham, anh chàng này là ai vậy?”.
Một người ngồi trên boong, nhìn chằm chằm Lâm Chính, không nhịn được liền hỏi.
“Bác sĩ U U tìm được, nói là để chữa bệnh cho bác gái nó, nhưng tôi thấy nó chỉ đang vớ vẩn thôi. Nếu cậu ta không có y thuật gì, thì chúng ta sẽ có lý do nhốt nó một năm, để nó bớt ra ngoài sinh sự khắp nơi”, chú Nham lạnh lùng hừ một tiếng.
Người kia nghe thấy thế thì gật đầu.
Còn Huyết U U thì mặt nhăn mày nhó, ngồi ở đầu thuyền ủ rũ chán chường.
Cô ta coi như hiểu ra rồi, chú Nham đưa Lâm Chính đi cùng, nhưng không hề nghĩ anh có thể chữa khỏi bệnh cho bác gái, mà là để chặn miệng cô ta. Lâm Chính chỉ là cái cớ, một cái cớ để chú Nham có thể nhốt cô ta ở trên đảo một năm. Huyết U U nghĩ đến đây liền không nhịn được lau nước mắt.
Số mình đúng là quá khổ…
Lâm Chính thì không quan trọng. .
ngôn tình tổng tàiThực ra anh đã tò mò về đảo Vong Ưu này từ lâu.
Đây chắc hẳn là thế tộc tông phái xa xưa nào đó, có thể độc chiếm một hòn đảo… E là hòn đảo này đã bị người của đảo Vong Ưu mua lại rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT