“Được thôi, cậu không phải thách. Tôi có quen một người bạn, con của bà ấy là nhân viên giám định. Giờ tôi gọi điện cho cậu ấy”.
Nói xong, Lưu Mãn San bèn móc điện thoại ra bấm số. Tô Dư khóc dở mếu dở. Cô ta vội vàng bước tới nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, xin lỗi anh, em không ngờ mẹ em lại làm vậy…”
“Không sao, mẹ cô sẽ đền thôi”.
“Thôi để em, Lâm Chính, thật sự xin lỗi…”
“Cô đền? Tôi sợ là cô đền không nổi đấy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Sao có thể?”, Tô Dư ngạc nhiên: “Chiếc xe hơn 200 nghìn tệ, chút linh kiện này chắc không đáng bao nhiêu chứ? Lâm Chính…em còn ít tiền tiết kiệm, không sao đâu”
“Đây không phải là xe 200 nghìn tệ đâu”, Lâm Chính nói.
Tô Dư nín thở. Người giám định nhanh chóng có mặt bên ngoài đồn cảnh sát.
“Tiểu Lý, bên này”, Lưu Mãn San vội vàng vẫy tay. Nhân viên giám định lập tức chạy tới.
“Cô Lưu, là chiếc này phải không?”, nhân viên chỉ vào chiếc xe bên cạnh chiếc của Lâm Chính.
“Không phải, là chiếc này”.
Lưu Mãn San cười và chỉ vào chiếc xe của Lâm Chính: “Cô không cẩn thận đụng phải chiếc này, nào ngờ nó nát quá nên bị lõm rồi. Cháu xem giúp cô xem là phải bồi thướng mấy trăm tệ nhé”.
“Hả…chiếc này sao?”, nhân viên giám định khựng người.
“Sao thế? Chiếc xe này có vấn đề gì à?”
“Không…không có vấn đề gì?”
“Vậy cháu xem giúp cô. Còn đây là chủ xe”, Lưu Mãn San nói.
Nhân viên giám định hít một hơi thật sâu, bước tới kiểm tra rồi bật người dậy.
“Tổng thể thì phía trước bị lõm, đèn bị nứt, có lẽ là do thứ gì đó giống như gót giày gây ra. Ngoài ra phần gần đèn xe cũng có vết bị phá hoại, ngoài ra còn có…”
“Nói thẳng ra là bao nhiêu tiền mà”, Lưu Mãn San cắt lời, nói bằng giọng mất kiên nhẫn.
“Tính sơ qua thì có khả năng là…200 nghìn tệ”, nhân viên giám định do dự.
“Cái gì?”, Lưu Mãn San trố mắt. Tô Dư như hóa đá.
“Không phải….chiếc xe lát này mới có giá 200 nghìn tệ, cháu…bảo cô bồi thường cậu ta 200 nghìn tệ sao?”, Lưu Mãn San run rẩy.
“Cô Lưu, đây không phải là Passat đây là xe phiên bản giới hạn của Phaeton, giá thị trường tầm một triệu tám trăm nghìn tệ đó”, người nhân viên dở khóc dở cười.
Lưu Mãn San nghe thấy vậy thì ngồi phịch xuống đất…
Tô Dư và Lưu Mãn San đầu óc ong ong, trở nên trống rỗng. Cả hai tưởng là mình nghe nhầm.
Nhất là Lưu Mãn San, cả người bà ta tưởng như ngất đi được. Thế nhưng bà ta vẫn cố gắng đứng dậy, run rẩy chỉ về phía nhân viên giám định: “Tiểu Lý, cháu…cháu đừng nói linh tinh. Cái gì mà Phaeton chứ? Cái này là cái gì vậy…Cháu…đừng lừa cô, nếu không cô sẽ không tha cho cháu đâu đấy!” .
Truyện Teen Hay“Cô Lưu, cháu không hề nói linh tinh. Nếu không tin thì cô nhìn sau xe mà xem”, người giám định nói. Hai người lập tức chạy ra sau xe.
“Sao rồi?”
“Phía dưới đó có phải có logo chữ cái không ạ?”
“Đúng vậy…đây là gì thế?”, Lưu Mãn San sững sờ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT