Tống Kinh giới thiệu cho Lâm Chính. Anh chỉ im lặng lắng nghe. Đợi sau khi Tống Kinh nói xong thì anh mới giả bộ suy nghĩ rồi lắc đầu: “Tất cả đều không được, nữ chính để Tô Dư đi”.
“Điều này…”, Tống Kinh lộ vẻ lo lắng: “Chủ tịch Lâm, vốn đầu tư của bộ phim này là một tỉ tệ đấy. Tô Dư – một học sinh chưa tốt nghiệp, hoàn toàn không có kỹ năng diễn xuất…sợ là không đảm nhiệm được, một khi mà hỏng thì…thì…chủ tịch Lâm…tôi sợ tới khi đó khó mà giải thích được với cậu…”
Thực ra ngay từ đầu Tống Kinh đã không đồng tình với việc Tô Dư làm nữ chính.
“Ông sợ lỗ à? Nếu là như vậy thì ông không cần lo lắng, vé phòng bán được hay không tôi không quan tâm, lỗ hay không cũng mặc kệ”.
“Nhưng…tôi vẫn không đồng tình cho lắm…”
“Đạo diễn Tống, ông sợ kỹ năng diễn của Tô Dư làm hỏng bộ phim của ông, hỏng hình tượng của ông, khiến ông khó có chỗ đứng trong giới giải trí đúng không?”, Lâm Chính nhìn thấu tâm can của Tống Kinh thế nên cũng chẳng ngại mà nói thẳng.
Tống Kinh im lặng, khẽ thở dài: “Chủ tịch Lâm, cậu cũng biết đấy, mấy bộ phim tôi quay trước đó đều lỗ sặc máu. Đây là cơ hội để tôi vực dậy. Tôi cũng nhiều tuổi rồi, chẳng còn mấy năm nữa sẽ rút khỏi giới này. Trong giới này tôi cũng lăn lộn cả đời rồi, không muốn đến cuối cùng lại phải cúp đuôi rời đi”.
“Nếu ông thật sự nghĩ vậy thì cũng không nên giới thiệu cho tôi những cô gái này. Trần Thanh Ngữ hát không được, hình tượng quá yếu đuối, cũng không có kỹ năng diễn. Ngoài việc cô ta vào ngành sớm hơn Tô Dư ra thì cũng chẳng có ưu thế gì. Trương Mộc Bình từng hát vài bài nhưng theo tôi được biết mặc dù vài bộ phim của cô ta nhận được phản hồi không tệ nhưng nhân phẩm thì rất đáng báo động. Cô ta thích thể hiện bản thân. Còn bảo bối Noãn Tâm là do người quản lý của công ty cất nhắc lên mà thôi, nhìn là biết cô ta động dao kéo không ít. Mặc dù phí trả để mời cô ta thấp, nhưng mà đầu tư cho cô ta, ông không thấy buồn cười sao?”
Tống Kinh há hốc miệng.
“Tất cả đều không đạt, dùng Tô Dư đi”, Lâm Chính vứt tập tài liệu xuống trước mặt Tống Kinh. .
Truyện Ngược“Chủ tịch Lâm”, Tống Kinh vội vàng đứng dậy.
“Ông đừng nói nữa. Nếu như ông không đồng ý thì tôi sẽ cân nhắc tới việc rút vốn”, Lâm Chính nói.
Anh đầu tư vào phim ảnh chính là vì muốn tạo cơ hội cho Tô Dư. Nếu Tống Kinh không đồng ý thì anh cũng chẳng ngại việc đổi đạo diễn.
Tống Kinh lập tức á khẩu. Ông ta nghiến răng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nói: “Chủ tịch Lâm, cậu muốn tôi dùng Tô Dư? Cũng được, nhưng cậu phải đồng ý với tôi một chuyện. Nếu như cậu không đồng ý thì cậu có thể rút vốn!”
Lâm Chính cảm thấy bất ngờ, bèn hỏi: “Chuyện gì? Ông nói đi? Chỉ cần không phải chuyện quá khó thì tôi đều có thể đồng ý được”.
Tống Kinh do dự, sau đó bèn đưa ra quyết định: “Chủ tịch Lâm, tôi muốn cậu tham gia đóng bộ phim này”.
Dứt lời, Lâm Chính lập tức ngây người…
Lâm Chính không nói gì. Căn phòng trở nên im lặng tới lạ thường.
Tống Kinh nhìn chăm chăm anh, đợi câu trả lời. Khoảng một phút sau anh lên tiếng:
“Tại sao lại muốn tôi đóng phim? Tôi không hề biết diễn!”
“Không sao! Không sao hết! Cậu căn bản không cần diễn, chỉ cần xuất hiện là được”, Tống Kinh mỉm cười.
“Ông để một người không có kỹ năng diễn xuất như tôi xuất hiện không phải là sẽ khiến bộ phim của ông bị kéo xuống sao? Tới khi đó khắp nơi là những lời bình luận tiêu cực, sợ sẽ ảnh hưởng đến phòng vé đấy”, Lâm Chính nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT