“Phải…”, Tư Mã Tàng ngập ngừng, nói.

“Vì sao nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đột nhiên phản bội chúng ta, cắt đứt quan hệ với chúng ta? Điều đó đã nói rõ vấn đề! Hơn nữa, hai ngày trước nhà họ Đoàn vẫn luôn cầu xin sự giúp đỡ của chúng ta. Bọn họ cũng sứt đầu mẻ trán, hai ngày liên tục nhà họ Đoàn gọi điện cho chúng ta không hề ngưng nghỉ, nhưng hôm nay lại không gọi đến một cuộc nào. Nếu con đoán không lầm, e rằng nhà họ Đoàn… cũng định cắt đứt quan hệ với chúng ta!”, Tư Mã Sóc Phương nói tiếp.

“Không thể nào!”.

Tư Mã Trường Tâm quát lên: “Bảy mươi năm trước, nhà họ Đoàn gặp nạn, là nhà Tư Mã chúng ta! Nhà Tư Mã chúng ta đã giúp bọn họ vượt qua kiếp nạn, thoát khỏi tai ương, nếu không, Yên Kinh làm gì còn nhà họ Đoàn nữa? Bọn họ vong ân phụ nghĩa! Bọn họ vong ân phụ nghĩa!”.

Tư Mã Trường Tâm lật đổ bàn trà, đá đổ ghế, phẫn nộ gào lên.

Người xung quanh đều giật mình, nhưng không ai dám lên tiếng.

Đúng lúc này, quản gia chạy nhanh vào trong, hai tay dâng lên một vật.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vật đó, mắt mở to.

Tư Mã Sóc Phương nhắm mắt lại, không lên tiếng nữa.

Quản gia đi thẳng đến trước mặt Tư Mã Tàng mới dừng lại, trên tay ông ta là chiếc khăn hổ của nhà họ Đoàn.

Tư Mã Tàng run rẩy nhận lấy khăn hổ, vành mắt tràn ngập nước mắt…

“Nhà họ Đoàn từng thề độc với ông nội tôi, mãi mãi không phản bội thế gia Tư Mã. Hôm nay, bọn họ đã phản bội lời thề… phản bội… lời thề…”, Tư Mã Tàng nhắm hai mắt lại, nói.

“Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm. Mặc dù không biết thuốc tăng thọ này là thật hay giả, nhưng dù có là giả cũng đủ khiến chúng ta chao đảo. Ở Yên Kinh, những nhân vật lớn tuổi ai mà không có quyền cao chức trọng. Người đứng ở độ cao như bọn họ đâu còn quan tâm đến danh lợi gì đó, bọn họ chỉ quan tâm mình có thể sống bao lâu, còn bao nhiêu thời gian. Dù bọn họ biết thuốc tăng thọ là giả, bọn họ cũng sẵn lòng đánh cược một ván. Thần y Lâm chỉ cần tung thuốc tăng dược này ra, thế gia Tư Mã chúng ta sẽ trở thành mục tiêu công kích, không còn đường nào có thể trở tay”.

Tư Mã Sóc Phương khàn giọng nói: “Gia chủ, chúng ta… đã không thể đặt chân ở Yên Kinh này nữa!”.

“Con có ý gì?”, Tư Mã Tàng nhìn chằm chằm Tư Mã Sóc Phương, hỏi.

“Đầu hàng thần y Lâm, sau đó lập tức rời khỏi Yên Kinh… Nhận thua đi!”, Tư Mã Sóc Phương hạ giọng nói.

Dứt lời, da thịt của tất cả mọi người đều giật giật mãnh liệt.

Tư Mã Trường Tâm ngã ngồi xuống đất, mất hồn mất vía, không còn tinh thần gì nữa.

Ai có thể ngờ được, thế gia Tư Mã làm mưa làm gió ở Yên Kinh lại bị dồn đến bờ vực chỉ trong một đêm…

Đúng là thế sự vô thường…

“Không! Không được! Tuyệt đối không được!”.

Tư Mã Tàng đột nhiên mở to hai mắt, tâm trạng cực kỳ kích động hét lên: “Thế gia Tư Mã chúng ta đứng vững ở Yên Kinh mấy trăm năm nay. Nơi đây là gốc rễ của chúng ta, chúng ta tuyệt đối không đi, không đi đâu cả. Nếu thế gia Tư Mã bị đuổi khỏi Yên Kinh, tôi chết đi còn có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông nhà Tư Mã? Tôi còn mặt mũi nào đứng vững ở trong nước?”.

“Gia chủ…”.

“Núi xanh còn đó sợ gì không có củi đun, nếu không đi, chỉ sợ thế gia Tư Mã sẽ khó mà giữ được mạng sống”.

Mọi người đều khuyên nhủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play