“Bác sĩ Tề là tiền bối ở bệnh viện Đông y chúng tôi, là ngôi sao sáng trong giới y học Giang Thành! Cậu có thân phận gì mà dám sỉ nhục bác sĩ Tề như vậy?”.

“Không biết trời cao đất dày!”.

“Bảo vệ, mau đuổi cậu ta đi!”.

Mọi người xung quanh tức giận kêu lên.

Lần này thì ngay cả Cục trưởng Hác cũng có chút tức giận.

Ông Tề đã đứng ra gánh hết mọi ô danh, mà Lâm Chính còn nói với ông ấy những lời như vậy, không biết tôn trọng gì cả.

Phải biết rằng, nếu thua trong cuộc thi này thì không đơn giản là bị người đời chửi rủa, mà còn bị ghi vào sử sách, bị người đời sau phỉ nhổ.

Không ai muốn tham gia cuộc thi chắc chắn sẽ bị thua này, nhưng ông Tề lại đứng ra.

Tinh thần này đã khiến người ta kính phục rồi!

Nhưng Lâm Chính thì sao?

Đúng là ngông cuồng hết sức!

Nhưng Lâm Chính phớt lờ tất cả những lời chất vấn và chửi bới.

“Ông Tề, tôi không có ý hạ thấp ông, sở dĩ tôi nói ông không xứng tham gia cuộc thi này là vì ông rất khó thắng được Y Vương Hàn Thành! Ông mà tham gia thì y học Hoa Quốc thua chắc! Ông sẽ chỉ khiến y học Hoa Quốc mất mặt thôi!”.

Câu này nói hơi thẳng thắn quá đấy!

Tề Trọng Quốc vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Vậy cậu Lâm… ý của cậu là…”

“Để tôi”, Lâm Chính nói đầy kiên định: “Bởi vì tôi có thể thắng!”.

Anh vừa dứt lời, xung quanh lại xôn xao.

“Chém gió vừa thôi! Dựa vào cậu sao?”.

“Khẩu khí lớn lắm! Cậu nghĩ cậu là Hoa Đà chắc?”.

“Ngay cả ông Tề cũng chắc chắn sẽ thua, cậu là cái thá gì chứ?”.

“Cút! Đây không phải là nơi cậu chém gió! Đến từ đâu thì cút về đó”.

Có người chế giễu chửi rủa, khi nghe thấy phía đám đông truyền tới thông tin về Lâm Chính, tiếng mỉa mai của mọi người lại càng nhiều hơn.

“Lâm Chính, cậu cứ về đi, chuyện ở đây không cần cậu lo”.

Cục trưởng Hác lạnh lùng nói.

Tuy trước kia Lâm Chính từng cứu Jesse, biểu hiện rất xuất sắc, nhưng những lời anh vừa nói đã khiến hảo cảm của Cục trưởng Hác dành cho anh tụt xuống âm điểm. Những kẻ không biết tôn sư trọng đạo thì không xứng nhận được sự tôn trọng của người khác.

Lạc Thiên cũng không nhịn được nữa.

“Lâm Chính, anh đừng ở đây gây rối nữa, về đi…”, giọng nói của cô ta gượng gạo.

Lạc Bắc Minh ở bên cạnh nhíu mày, thầm hừ một tiếng.

Dường như chẳng ai coi trọng Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính cứ đứng sừng sững ở đó, chẳng thèm quan tâm đến những lời xì xào xung quanh.

Anh chỉ nghe câu trả lời của Tề Trọng Quốc.

Bởi vì chỉ có Tề Trọng Quốc có thể quyết định ai tham gia cuộc thi này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play