Những người đang có mặt nghe xong đều rơi vào trầm mặc.

Đúng vậy, thần y Lâm có thể dừng thuốc của nhà họ Đoàn, thì cũng có thể dừng thuốc của tất cả những người có liên quan đến nhà họ Đoàn.

Anh không chỉ là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, mà còn là thần y đã đánh bại Y Vương Hàn Thành, danh tiếng chấn động giới Đông y, uy vọng không tầm thường.

Đắc tội với anh thì chẳng phải là đắc tội với nửa giới Đông y sao?

Bọn họ bắt đầu do dự, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng trước quán trà, một người mặc quân phục, đội mũ bước vào.

Mọi người nhìn thấy thì đều ngớ ra.

Người kia đi tới trước mặt Lâm Chính, lập tức đứng nghiêm chào anh.

“Chào anh Lâm!”.

“Tiểu Triệu đấy à? Đã lâu không gặp, ông ấy vẫn khỏe chứ?”, Lâm Chính gật đầu.

“Nhờ phúc của anh, rất khỏe, ông ấy biết anh có thuốc mới nên phái ngay tôi đến lấy”, Tiểu Triệu cười nói.

“Tôi đã chuẩn bị cho ông ấy rồi, lát nữa anh đến Dương Hoa bảo Mã Hải lấy cho. Không chỉ ông ấy, mà những người trên đó, tôi đều chuẩn bị hết”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Tiểu Triệu nghe thấy thế thì lập tức tỏ vẻ mừng rỡ.

“Anh Lâm có lòng quá! Không giấu gì anh, mấy ngày trước ông ấy định đến Yên Kinh gặp sĩ quan huấn luyện cũ trước đây của ông ấy. Lão sĩ quan chinh chiến mấy chục năm, người đầy vết thương, sức khỏe cũng suy giảm nhiều. Nếu như có thể có một viên thuốc tăng thọ, thì đối với ông ấy chẳng khác nào có thêm một cái mạng”, Tiểu Triệu kích động nói.

Đối với những người già gần đất xa trời, thì sống thêm 10 năm đã ngang với tái sinh rồi.

Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì coi như tôi tặng thêm một phần quà cho lão tướng quân, anh mau đi lấy đi”.

“Được”, Tiểu Triệu cười nói, rồi định xoay người rời đi.

Nhưng mới đi được mấy bước, hình như nhớ ra gì đó, anh ta nói: “Đúng rồi anh Lâm, ông ấy bảo tôi nói với anh, chuyện giữa thế gia Tư Mã và anh ông ấy đã biết rồi, ông ấy sẽ cảnh cảo thế gia Tư Mã, mong anh đừng lo”.

Những người có mặt đều thót tim.

“Chuyện giữa thế gia Tư Mã và tôi là ân oán cá nhân, tôi không muốn kéo theo cả bọn họ. Còn nữa, cái tôi cần không phải là cảnh cáo thế gia Tư Mã, mà là bắt bọn họ phải cúi đầu”, Lâm Chính nói.

Tiểu Triệu sửng sốt, mỉm cười, cũng không nhiều lời mà xoay người rời đi.

Đám người Khâu Qua, Viên Khải lập tức nháy mắt với người bên cạnh.

Người bên cạnh họ vội vàng đi theo Tiểu Triệu.

Sau khi Tiểu Triệu lái xe đi, bọn họ mới chạy vào.

“Nhìn thấy biển số xe chưa?”, Viên Khải nhỏ giọng hỏi.

“Thấy rồi, là biển số xe của Yên Kinh…”

“Yên Kinh? Việc này… quân đội của Yên Kinh… sao lại chạy đến đây?”, Viên Khải run rẩy.

“Lẽ nào… thần y Lâm này có liên quan đến quân đội ở Yên Kinh?”, cô Liêu nói.

Không chờ bọn họ nghĩ nhiều, lại có mấy chiếc xe nữa đến, sau đó mấy người trẻ tuổi xuống xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play