Anh vừa nhắm mắt thì có một mùi hương nước hoa xộc lên mũi. Ngay sau đó là một cái chạm nhẹ nhàng lướt qua rồi nhanh chóng biến mất. Lâm Chính nhận ra điều gì đó bèn vội vàng mở mắt. Tô Dư mặt đỏ bừng, vội chạy đi.

“Tô Dư”.

Lâm Chính kêu lên. Thế nhưng cố gái cứ thế cắm đầu chạy thẳng.

“Con bé này…”

Lâm Chính lau má, cười đau khổ. Mặc dù Tô Dư có vài tật xấu nhưng về bản chất thì vẫn là một cô nhóc ngây thơ.

Reng reng…

Lúc này, điện thoại trong túi Lâm Chính đổ chuông. Là Mã Hải gọi tới.

“Có chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, đã sắp xếp xong cả rồi. Nhà họ Đoàn đang hỗn loạn, gia chủ nhà đó sắp cầu xin sự giúp đỡ từ nhà Tư Mã. Tôi nghĩ nhà Tư Mã cũng không giúp nổi nhà họ Đoàn đâu. Nhà họ Đoàn chắc sẽ nhanh chóng cầu xin chúng ta thôi”.

“Làm tốt lắm”, Lâm Chính gật đầu: “Nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh sao rồi? Bọn họ có động tĩnh gì chưa?”

“Chuyện của nhà họ Đoàn đã truyền tới nhà họ Kiều và họ Mạnh. Bọn họ không dám khinh suất. Mỗi ngày đều cử một lượng lớn người tới thăm dò tình hình ở Dương Hoa và Huyền Y Phái. Có lẽ bọn họ đợi nhà Tư Mã ra tay rồi tùy cơ ứng biến”.

“Hạ gục hết đám tai mắt của nhà họ Kiều và nhà họ Mạnh đi. Sau đó đưa chúng đi tắm, làm mát xa rồi mặc quần áo sạch sẽ, gửi về Yên Kinh”.

“Điều …này…vậy tai mắt nhà Tư Mã thì thế nào ạ?”

“Tai mắt nhà Tư Mã thì gửi tới bệnh viện Yên Kinh!”

Bệnh viện sao? Mã Hải giật mình, một lúc sau hiểu ra bèn vội vàng đáp lại: “Chủ tịch Lâm, tôi biết phải làm thế nào rồi!”

Nói xong, ông ta tắt máy. Lâm Chính thở dài, liếc nhìn hai bên đường rồi định tới Kỳ Dược Phòng. Lúc này điện thoại của anh lại đổ chương. Là Hạ Quốc Hải gọi tới.

“Ông Hạ, có việc gì không?”, Lâm Chính hỏi.

“Thần y Lâm, cậu có rảnh không? Ở đây có vài gia chủ muốn gặp cậu”, Hạ Quốc Hải thận trọng hỏi.

“Gặp tôi sao?”

“Bọn họ đều tới vì thuốc tăng tuổi thọ”, Hạ Quốc Hải nói tiếp: “Tôi thấy họ cũng khá chân thành, nên liên hệ với cậu xem thế nào, không biết cậu…”

“Tôi đang ở Giang Thành”, không đợi Hạ Quốc Hải nói hết câu thì Lâm Chính đã đáp lại.

Hạ Quốc Hải sững sờ, chần chừ một lúc rồi nói: “Thần y Lâm, có vài vị không được khỏe cho lắm, tuổi cũng cao rồi, e rằng…không thích hợp ngồi máy bay các thứ…”

“Tôi đang ở Giang Thành”, Lâm Chính lặp lại lần nữa.

Ý của anh là gì thì đã quá rõ ràng. Hạ Quốc Hải thở dài, đành phải nói: “Vậy cậu Lâm, tôi sẽ nói với họ để họ đích thân tới Giang Thành”.

“Ông sắp xếp đi nhé”, Lâm Chính nói xong bèn tắt máy.

Hạ Quốc Hải ở đầu dây bên kia cười khổ. Ông ta biết những gia chủ này vô cùng kiêu ngạo. giờ mà bắt họ tới Giang Thành gặp kẻ bề dưới thì khác gì là tát vào mặt họ.

“Thôi kệ…thử xem sao…?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play