“Tô Nhu sao thế? Vẫn ổn chứ?’, Tô Dư cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng là cô ta không hề biết chuyện của Tô Nhu.

“Em chỉ không khỏe, không có chuyện gì. Nhưng bác cả, em nghe bố nói là bác xảy ra chuyện, vừa mới đưa tới bệnh viện. Bác có sao không? Tình hình vẫn ổn chứ?”, Tô Nhu vội vàng hỏi.

Tô Dư tối sầm mặt, nhìn phòng phẫu thuật và lắc đầu. Tô Nhu cũng thất sắc.

Ting!

Đúng lúc này, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, cánh cửa mở ra, người bác sĩ xuất hiện.

“Bác sĩ, tình hình của bố tôi thế nào rồi?”, Tô Dư vội vàng bước lên hỏi.

“Tình hình của bệnh nhân rất nghiêm trọng. Mặc dù đã cầm máu nhưng vẫn phải xem tốc độ hồi phục như thế nào. Phải theo dõi nhiều hơn nữa”, bác sĩ nói.

“Vậy có nghĩa là…”

“Tình hình hiện tại của bệnh nhân chưa khẳng định được điều gì. Nếu như ông ấy có thể cầm cự được qua ba ngày thì còn có khả năng hồi phục hoàn toàn, còn nếu không thì…”, bác sĩ lắc đầu, quay người rời đi. Tô Dư nghe thấy vậy thì cả cơ thể mềm nhũn, ngã xuống.

“Tô Dư”, Tô Nhu vội vàng bước tới đỡ cô ta.

Trương Tinh Vũ, Tô Quảng, Lưu Mãn San cũng tức tốc tới bệnh viện. Thậm chí những người thân của nhà họ Tô cũng có mặt. Bà cụ Tô không tới, nghe nói là mắc bệnh, đi lại không tiện. Cả Tô Cối, Tô Bắc cũng không đến.

Tình hình của Tô Thái không được lạc quan cho lắm.

Lưu Mãn San ngồi ở ghế ngoài hành lang lau nước mắt.

Người nhà họ Tô kẻ thì an ủi, kẻ thì chế nhạo. Không ai ngờ gia đình Tô Thái lại xảy ra biến cố như vậy.

“Nói như vậy thì anh cả mà không chống trọi được qua ba ngày thì sẽ xong đời hở?”

“Bác sĩ nói vậy đấy”.

“Như vậy thì thê thảm quá…”

“Cũng đâu còn cách nào khác! Lấy phải một bà vợ hám hư vinh thì đành phải chấp nhận đen đủi thôi”.

Lưu Mãn San chỉ cúi đầu, không dám nói gì.

“Cũng đừng nói nữa, giờ bà vẫn nằm đó, chuyện này cũng không nên nói ra. Nếu như Tô Thái có mệnh hệ gì mà để bà cụ biết thì nhà họ Tô lại xảy ra chuyện nữa”.

“Xảy ra chuyện? Hừ, nhà họ Tô lớn như thế mà bị hủy hoại chỉ vì vài con người thì có lẽ đã bị hủy hoại từ lâu rồi.

Đám người nhà chế nhạo, xì xầm vào tai nhau. Tô Dư cảm thấy tức giận trước thái độ của họ hàng. Sắc mặt cô ta trông vô cùng khó coi. Lưu Mãn San thì càng khóc ác liệt hơn.

“Con gái, con làm gì vậy? Con còn đang là bệnh nhân đấy, mau về phòng đi”, Trương Tinh Vũ bước tới, thấy Tô Nhu cũng có mặt thì kêu lên.

“Mẹ, con không sao?”

“Không sao hay có sao thì cũng về phòng. Chuyện của bác cả con cũng không giúp được gì, ở đây chỉ thêm rắc rối. Về phòng mau”, Trương Tinh Vũ đanh mặt.

Tô Nhu nghe thấy vậy chỉ thở dài. Đúng lúc này bỗng có tiếng kêu vọng tới.

“Đợi đã Tô Nhu”.

Tô Nhu quay lại nhìn, đó là người tên Chẩm Tề. Người này chính là dượng của Tô Dư. Hôm nay ông ta cũng tới đây.

“Dượng có việc gì không?”, Tô Nhu hỏi bằng vẻ nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play