Nhưng đúng lúc này, lại có mấy người nhà họ Đoàn hốt hoảng chạy vào, ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng gấp gáp.

Gia chủ nhà họ Đoàn thấy thế liền thót tim.

“Từ từ đã…”, ông ta khàn giọng nói, ngăn người chuẩn bị gọi điện thoại cho Tư Mã Tàng lại.

Người kia sửng sốt, chỉ thấy mấy người chạy tới trước mặt gia chủ nhà họ Đoàn, gần như là đồng thanh kêu lên.

“Gia chủ, không hay rồi… xảy ra chuyện rồi…”

Tất cả người nhà họ Đoàn đều như ngạt thở…



Rè rè.

Điện thoại vang lên.

Lâm Chính đang ngồi trên xe cầm điện thoại lên, hơi ngạc nhiên, sau đó ấn nút nghe.

“A lô, anh đang ở đâu?”, đầu bên kia điện thoại là một giọng nữ có vẻ yếu ớt.

“Sao thế?”.

“Em đã biết mọi chuyện, cũng đã nói với mẹ rồi, chắc mẹ sẽ không hiểu lầm anh nữa đâu”.

“Được”.

“Còn nữa… cảm ơn anh…”, Tô Nhu chần chừ một lát rồi nói.

Lâm Chính sửng sốt, sau đó cười chua chát: “Không có gì, em đã đỡ chưa? Để anh đến bệnh viện thăm em”.

“Được…”, Tô Nhu do dự một lát, rồi vẫn gật đầu.

Lâm Chính lập tức tăng tốc, lái đến bệnh viện.

Mười phút sau thì tới bệnh viện Nhân Dân.

Vừa vào cổng bệnh viện, đúng lúc một chiếc xe cấp cứu phi tới, một người đàn ông toàn thân đầy máu được khiêng xuống.

“Tránh đường, tránh đường…”

Các bác sĩ đi cùng lớn tiếng kêu lên.

Lâm Chính nhìn một cái, lập tức biến sắc.

Người đàn ông toàn thân đầy máu kia… chính là Tô Thái!

Lâm Chính dụi mắt, cứ ngỡ mình nhìn lầm, xác nhận hai ba lần mới xác định đó đúng là Tô Thái…

“Chuyện gì thế?”.

Lâm Chính bước tới mấy bước, vội vàng hỏi.

“Đánh nhau, chứ còn chuyện gì được?”, bác sĩ liếc nhìn anh, không quan tâm, đi theo nhân viên y tế đưa Tô Thái vào phòng cấp cứu.

Đánh nhau?

Sắc mặt Lâm Chính khó coi, dường như nghĩ tới gì đó.

“Bố!”.

Lúc này, một giọng hét thảm thiết vang lên.

Lâm Chính quay sang nhìn, lại thấy Tô Dư đang chạy tới, nước mắt giàn giụa.

“Tiểu Dư!”.

Lâm Chính ngăn cô ta lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play