“Vào hai tiếng trước, lúc ra ngoài bị một chiếc xe tông phải”.

“Vậy à?”.

Ánh mắt Lâm Chính đanh lại.

“Đây không phải là trùng hợp”, Tần Bách Tùng trầm giọng nói: “Đám người Hàn Thành kia có chuẩn bị mà đến, tôi và Lạc Bắc Minh gần như là gặp chuyện cùng lúc. Hiển nhiên bọn họ cũng liệu trước sau khi Lạc Bắc Minh gặp chuyện, các thầy sẽ tìm tới tôi, thế nên nhắm cả vào tôi”.

Đạo đức của người Hàn Thành thì cả thế giới đều biết, giở trò trong các cuộc thi là thao tác cơ bản, các thủ đoạn đen tối thì kể không hết.

Để giành chiến thắng, bọn họ có thể không từ thủ đoạn. Vì cái gọi là vinh dự, bọn họ thậm chí có thể bẻ cong lịch sử, bịa ra tất cả mọi chuyện nhìn có vẻ thật huy hoàng.

Bây giờ họ làm chuyện bỉ ổi như thế này, thực ra cũng không có gì ngạc nhiên.

“Tình hình rất không lạc quan”, Lâm Chính nói.

“Đúng vậy, sợ rằng không chỉ tôi, mà phần lớn mấy bác sĩ Đông y có tiếng cũng bị bọn họ nhắm tới rồi. Tôi vừa gọi điện thoại cho người ở Hiệp hội Đông y Hoa Quốc, bảo bọn họ bảo vệ mấy bác sĩ nổi tiếng còn lại, tránh để bọn họ gặp chuyện không may”.

“Được, vậy bọn họ có đến được không?”.

“Tôi sẽ cố gắng sắp xếp, nhưng nói thật, cho dù bọn họ có thể đến được, cũng chưa chắc có thể thắng được, dù sao thực lực của các bác sĩ Hàn Thành này… cũng không hề kém cỏi”, Tần Bách Tùng lo lắng nói.

Trước đó, bọn họ đã dùng thủ đoạn chính đáng để đánh bại những bác sĩ giỏi của các tỉnh khác.

“Vậy ý của ông thế nào?”, Lâm Chính hỏi.

“Có hai lựa chọn, thứ nhất, tin tưởng vào sự sắp xếp của Lạc Bắc Minh, nếu ông ta đã để cháu gái mình tham gia, thì chắc chắn là đã chuẩn bị hậu chiêu. Có lẽ Lạc Thiên có thể bất ngờ thắng được các bác sĩ Hàn Thành. Thứ hai là mời thầy đích thân tham gia, nếu là thầy…”, Tần Bách Tùng có chút kích động.

“Tôi hiểu ý của ông”, Lâm Chính lập tức ngắt lời ông ta.

“Vậy thầy….”, giọng nói Tần Bách Tùng tràn ngập mong đợi.

Nhưng… Lâm Chính không nói gì.

Tần Bách Tùng khẽ thở dài, ánh mắt tỏ vẻ thất vọng, đã hiểu ý anh.

“Cứ giao cho Lạc Thiên đi, cô ấy đã dám tham gia thì chắc chắn không vấn đề gì”.

Lâm Chính nói xong liền tắt điện thoại.

Tần Bách Tùng ở đầu bên kia nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Ông nội, ông không sao chứ?”.

Lúc này, một cô gái xinh đẹp đáng yêu bước vào phòng bệnh, vẻ mặt lo lắng nói.

Tần Bách Tùng lập tức cười đáp: “Cháu yên tâm đi, ông chưa chết được đâu, chỉ là vết thương nhỏ, không sao”.

“Vậy thì tốt”.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra vết thương ở chân Tần Bách Tùng, rồi đi gọt táo.

Nhìn cổ tay cháu gái đeo một sợi dây màu đỏ, Tần Bách Tùng không khỏi thở dài.

“Đúng là tạo nghiệt mà…”

“Ông nói gì vậy?”.

“Không… không có gì…”

“Ồ…”

Cô gái đưa quả táo tới, một tay khẽ vuốt sợi dây màu đỏ kia, đôi mắt dần rơi vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play