“Liễu Mục, anh hãy ngoan ngoãn nói cho tôi biết sự thật đi. Nếu anh cố sống cố chết giữ bí mật này, không những chẳng có ý nghĩa gì, mà ngược lại sẽ khiến anh gặp xui xẻo đấy, anh hãy nghĩ cho kĩ”.

Lâm Chính bình thản nói.

Tất cả đã bị Lâm Chính nhìn thấu.

Liễu Mục trầm mặc.

Từ Thiên cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ Chủ tịch Lâm lại suy nghĩ một cách tỉ mỉ và chi tiết đến như vậy…

“Tôi nói…”, Liễu Mục hít sâu một hơi, khàn giọng nói.

“Là ai?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Tôi không quen người đó… Mấy ngày trước, ông ta đến tìm tôi, đưa cho tôi 200 nghìn tệ, bảo tôi làm những chuyện này. Ông ta không nói cho tôi biết bất cứ thông tin gì, bao gồm cả việc ông ta là ai, tại sao lại làm những chuyện này. Ông ta giấu tôi mọi chuyện, nhưng tôi không hỏi, dù sao tôi cũng không quan tâm, có ai chê tiền chứ? Hỏi nhiều như vậy làm gì…”, Liễu Mục nói.

Từ Thiên nghe thấy thế thì vô cùng thất vọng.

“Vậy là anh không biết gì về người đó sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Gần như là thế…”

“Gần như là thế nghĩa là sao?”, Lâm Chính lập tức hỏi.

“Tôi nghe giọng nói ông ta thì hình như là người ở Yên Kinh, tôi chỉ biết thế thôi”.

“Người Yên Kinh? Chủ tịch Lâm, hay là bảo cậu ta miêu tả lại diện mạo của người kia, sau đó bảo cảnh sát in ra tiến hành đối chiếu”, Từ Thiên nói.

“Được”, Lâm Chính gật đầu: “Ông đi sắp xếp đi”.

“Được”.

Từ Thiên gật đầu rồi ra ngoài.

Lâm Chính đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Cậu Lâm!”.

Liễu Mục và Lý Nam vội vàng đứng dậy.

“Tôi… ừm… cậu Lâm, cậu có thể thả tôi rồi chứ?”, Liễu Mục run giọng hỏi.

Lâm Chính nhìn hắn, rồi lại nhìn Lý Nam, bình thản đáp: “Tôi có phải là cảnh sát đâu, tôi không có quyền xử lý bất cứ ai trong số các anh. Chuyện của các anh thì cứ nói với cảnh sát đi”.

Dứt lời, anh liền ra khỏi phòng.

Hai người kia vô cùng buồn bực, nhưng cũng lấy làm vui mừng.

Ít nhất ở trong tay cảnh sát vẫn còn hơn là ở trong tay một kiêu hùng vùng xám như Từ Thiên.

Khoảng nửa ngày sau, Từ Thiên lấy được bức tranh vẽ tay kẻ tình nghi từ chỗ cảnh sát.

Bức tranh này được vẽ theo lời miêu tả của Liễu Mục, hơn nữa ngoài các đặc điểm ở khuôn mặt, thì quần áo cũng được vẽ ra.

Lâm Chính cầm bức tranh bán thân lên xem, hình như chẳng có gì đặc biệt.

“Phía cảnh sát cũng đang điều tra, dù sao nó cũng liên quan đến một vụ án thuê giết người”, Từ Thiên nói.

“Nếu là lực lượng bên phía Yên Kinh, tôi lo rằng chỉ dựa vào bọn họ sẽ không có kết quả gì đâu, vẫn nên tự điều tra thì hơn”, Lâm Chính bình thản nói.

Bỗng nhiên anh thấy cổ áo người này có chút quen mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play