Hầu Nam đứng bên cạnh cũng tái mặt, không dám ho he. Cậu Hàn cũng không nhịn nổi nữa. Anh ta phát hiện kế hoạch của mình đã bị đảo lộn, hơn nữa là do Lâm Thích Tổ giành mất. Đây là điều mà anh ta không muốn thấy.

“Anh Lâm, anh làm hơi quá rồi đấy. Giám đốc Chu, anh cũng vậy. Người ta chỉ nói đùa với anh Lâm thôi mà, sao phải ra đòn sát phạt như vậy chứ, chẳng nể nang nhau gì cả”, Hàn Thiên trầm giọng.

“Nể”, giám đốc Chu chau mày, quay qua nhìn Hàn Thiên: “Cậu Hàn, anh Lâm là khách của tập đoàn Dương Hoa chúng tôi. Đinh Thu đối xử với khách chúng tôi như vậy, lẽ nào tôi phải giả vờ là không có chuyện gì xảy ra à?”

“Ông chủ Đinh chỉ nói đùa thôi mà, giám đốc Chu hà tất phải coi là thật”, Hàn Thiên thản nhiên nói.

Anh ta không phải là người mà Hầu Nam, Đinh Thu có thể sánh ngang được. Công ty Hoàng Ngu cũng là công ty hàng đầu trong nước. Nếu phải đấu nhau thật thì anh ta cũng chẳng sợ Dương Hoa.

Sắc mặt giám đốc Chu trở nên khó coi. Anh ta không biết phải phản bác như thế nào.

Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian,chỉ liếc nhìn Đinh Thu: “Thôi bỏ đi, ông chủ Đinh, mặc dù chuyện này không lớn nhưng cũng không nhỏ. Có điều nhà của Tiểu Tuyết đều ở đây nên tôi cũng không làm khó mọi người. Tha cho mọi người lần này vậy”.

“Thật sao? Cảm ơn cậu Lâm”, Đinh Thu lau mồ hôi trán, nhưng hai chân vẫn run rẩy. Sau khi cảm ơn Lâm Chính xong, ông ta còn nói thêm một câu.

“Ông Hầu, ông Đinh, giờ giám đốc Chu cũng tới rồi, cũng đã chứng minh tôi là Lâm Thích Tổ thì mọi người chắc không còn gì phải suy nghĩ nữa đâu nhỉ. Chuyện của nhà họ Đường có thể nể tình tôi mà hòa hoãn một tháng được không?”, Lâm Chính nói.

“Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề”.

“Cậu Lâm đã lên tiếng thì chúng tôi còn có ý kiến gì chứ?”

Hai người vội vàng cười nói.

“Vậy thì tốt”.

Lâm Chính gật đầu, quay qua Đường Hồi Tuyết: “Hồi Tuyết, giờ đã hài lòng chưa nào?”

Hồi Tuyết nghe thấy vậy mới hoàn hồn: “Cảm ơn anh”.

“Đi nào, mình ra ngoài hóng gió”, Lâm Chính cười nói.

Anh vốn định tính sổ với những kẻ đã sỉ nhục mình nhưng nghĩ dù sao đây cũng là ở nhà họ Đường, anh không muốn tạo thêm rắc rối cho họ nên thôi. Thế nhưng có vẻ Hàn Thiên sẽ không để cho hai người họ rời đi dễ dàng như vậy.

“Đứng lại”, Hàn Thiên hét lên.

“Sao thế? Cậu chủ Hàn, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính chau mày.

“Đương nhiên là có chuyện, anh là cái thá gì? Dựa vào cái gì bắt ông Đinh và ông Hầu phải nể mặt? Mặc dù tập đoàn Quang Trúc lợi hại nhưng là ở nước ngoài, trong nước chưa tới lượt anh quyết”, Hàn Thiên lạnh lùng nói.

Dứt lời, Đinh Thu, Nam Hầu và những người khác đều nhìn chăm chăm Hàn Thiên. Mọi người trợn tròn mắt, lập tức hiểu ra ý của anh ta.

“Anh kệ họ, chúng ta đi thôi”, Đường Hồi Tuyết cảm thấy có gì đó không ổn bèn vội vàng kéo Lâm Chính.

“Tiểu Tuyết, em mà đi thì anh cũng mặc kệ chuyện này đấy. Tới khi đó nhà họ Đường không trả được, tuyên bố phá sản thì là nghiệp do mọi người tạo ra nhé. Không ai quản nổi đâu. Anh nhắc em biết, chưa chắc Lâm Thích Tổ đã giúp được em đâu đấy”, Hàn Thiên thản nhiên nói.

“Hàn Thiên, anh đừng ức hiếp người quá đáng”, Hồi Tuyết dừng bước, trợn mắt đầy tức giận.

“Cậu Hàn muốn làm khó khách hàng của Dương Hoa chúng tôi sao?”, giám đốc Chu đanh mặt, lạnh lùng hỏi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play