Người nhà họ Tô chửi rủa vô cùng khó nghe.

Bọn họ vốn dĩ tưởng rằng Lâm Chính sẽ bị bà cụ Tô dọa sợ, ngoan ngoãn ký hợp đồng, nhưng không ngờ anh lại có thái độ kiên quyết như vậy, khiến nhà họ Tô mất hết cả uy phong.

Người thực sự sợ Lâm Chính ly hôn không phải là anh, mà là nhà họ Tô.

Người nhà họ Tô đã nhận quá nhiều lợi ích từ những ông chủ kia, bọn họ thông qua các khoản vay, thẻ tín dụng để mua rất nhiều đồ xa xỉ. Nếu chuyện này đổ bể, thì bọn họ cũng không thể trả được khoản nợ này.

Bọn họ ai nấy mặt mày tái mét.

Bà cụ Tô ngồi trên ghế, không nói lời nào.

Bàn tay đang cầm gậy của bà ta khẽ run rẩy.

Bốn người rời khỏi nhà họ Tô, bắt xe về nhà.

Tô Quảng thở dài thườn thượt, Trương Tinh Vũ thì trầm mặc không nói gì.

“Em không tức giận sao?”.

Lâm Chính nhìn Tô Nhu cũng đang im lặng, không nhịn được lên tiếng.

“Không”, Tô Nhu lắc đầu.

“Tại sao?”.

“Bởi vì em biết, sở dĩ anh đồng ý ly hôn, là vì anh biết người nhà họ Tô chỉ lấy chuyện này ra để dọa anh. Nếu anh muốn ly hôn, thì chắc chắn sẽ ngăn cản bác ba xé đơn ly hôn, nhưng anh mặc kệ, thế nên em biết anh không thật lòng muốn vậy. Bà nội dọa anh nên anh dọa ngược lại thôi”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Cô gái này có lúc hiền khô, nhưng có lúc cũng rất thông minh.

“Nhưng… mẹ thực sự rất muốn con ly hôn với cậu ta”.

Đúng lúc này, một giọng nói khổ sở vang lên.

Lâm Chính và Tô Nhu ngẩng đầu lên nhìn, mới thấy Trương Tinh Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn họ chằm chằm, nước mắt rơi đầy trên má.

“Mẹ!”.

“Bà xã!”.

Tô Quảng và Tô Nhu ngạc nhiên.

“Tại sao cậu không ngăn cản Tô Bắc xé đơn ly hôn? Tại sao cậu không ký nhanh lên?”.

Trương Tinh Vũ bỗng nhiên gào lên.

Tiếng hét chói tai khiến tài xế taxi đang lái xe giật nảy mình.

Tô Nhu biến sắc.

Lâm Chính không nói lời nào.

“Cậu có biết vì cậu mà chúng tôi chịu bao khổ sở? Bị bao người lườm nguýt? Vì cậu mà tôi về nhà mẹ đẻ cũng không ngẩng được đầu! Vì cậu mà đến tận bây giờ tôi vẫn bị bao người cười chê! Tại sao? Tại sao cậu không nhanh chóng ly hôn đi?”.

Dường như Trương Tinh Vũ đã suy sụp hoàn toàn, ôm mặt khóc.

Tô Quảng thở dài, ôm lấy Trương Tinh Vũ, nhẹ giọng an ủi.

Tô Nhu ngây người nhìn mẹ mình đang khóc trong lòng bố, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn hỏi: “Bố, bố mẹ về nhà bà ngoại… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.

Tô Quảng cười: “Không… không có gì…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play