Phải biết rằng, cậu Hàn này là nhân vật làm mưa làm gió trong nước, bởi vì công ty mà nhà họ Hàn kinh doanh là công ty TNHH Hoàng Ngu nổi tiếng trong nước.

Hoàng Ngu là công ty thế nào? Đừng nói là nhân vật trong nghề mà ngay cả những người dân bình thường cũng biết.

Đó là con rồng của giới giải trí trong nước.

Hàn Thiên là cậu ấm nhà họ Hàn, đương nhiên địa vị rất cao.

Nhìn thấy cậu Hàn xuất hiện, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

“Cậu Hàn đến rồi! Cậu Hàn đến rồi!”.

“Tốt quá, chúng ta được cứu rồi!”.

Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng mừng rỡ, phấn khởi vỗ tay liên tục.

Đường Hồi Tuyết lại tái mặt, đôi mắt thất thần.

“Cậu Hàn rồng đến nhà tôm, thật sự khiến chúng tôi kinh ngạc vô cùng. Nào nào, cậu Hàn, mời ngồi!”, Đường Tông Hào kích động không thôi, lập tức đứng dậy nghênh đón.

“Chú Hào, mạo muội quấy rầy, xin hãy thứ lỗi”, Hàn Thiên mỉm cười nói.

“Sao lại như vậy? Cậu là bạn của Hồi Tuyết, tức là khách của nhà họ Đường chúng tôi, làm gì có mạo muội hay không mạo muội? Cậu khách sáo quá!”, Đường Tông Hào cười nói.

“Tiểu Thiên à, cháu ngồi đi, lát nữa chú sẽ bàn bạc một chuyện lớn với cháu!”, Đường Tùng phấn khởi nói.

Còn bàn bạc chuyện gì thì nhiều người đã đoán ra được, kể cả Hàn Thiên.

“Chú Tùng, không vội!”, Hàn Thiên nheo mắt liếc nhìn Đường Hồi Tuyết, cười nói: “Tiểu Tuyết, em không sao chứ?”.

Vẻ mặt Đường Hồi Tuyết không mấy tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại một câu: “Không… Không sao…”.

“Không sao thì tốt”, Hàn Thiên gật đầu, quay người nhìn Hầu Nam và Đinh Thu, mỉm cười nói: “Hai vị, nể mặt Hàn Thiên tôi, nợ của nhà họ Đường hoãn lại một tháng sau nhé, thế nào?”.

“Nếu cậu Hàn đã lên tiếng, có thế nào chúng tôi cũng phải nể mặt cậu chứ! Được, chuyện này cứ quyết như vậy, nợ của nhà họ Đường để một tháng sau trả vậy!”, Hầu Nam không hề do dự đứng dậy, nói.

“Ông chủ Đinh thì sao?”.

“Cậu Hàn nói gì vậy? Cậu đã lên tiếng, tôi lại không nể mặt cậu hay sao?”.

“Ha ha ha, vậy được, nếu hai vị đã nể mặt như vậy, hôm nay chúng ta không say không về! Nào, lên rượu, tôi muốn uống với hai ông chủ một ly!”.

Mấy người họ tràn đầy hứng thú.

Nguy cơ nghiêm trọng của nhà họ Đường cũng được giải quyết nhẹ nhàng nhờ Hàn Thiên.

Đó là sức mạnh của Hàn Thiên!

Đó chính là sức quyến rũ của anh ta!

Nhiều hậu bối của nhà họ Đường sáng mắt lên, vừa sùng bái vừa ngưỡng mộ nhìn Hàn Thiên.

“Tiểu Tuyết, còn không mau rót rượu cho mọi người?”, lúc này Trương Ái Ngọc nhìn Đường Hồi Tuyết.

Đường Hồi Tuyết siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập căm hận và đau buồn, rất do dự.

Lúc này, dường như Hầu Nam lại nhớ ra điều gì, nhìn sang Lâm Chính, mỉm cười nói: “Cậu Hàn, tôi nể mặt cậu không so đo chuyện nhà họ Đường nữa, nhưng tên nhóc đó thì không thể bỏ qua như vậy”.

“Cậu ta là ai?”, cậu Hàn liếc nhìn Lâm Chính, hỏi.

“Cô Đường nhờ cậu ta đến, muốn lừa tôi và ông Đinh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play