Từ Nam Đống cũng được coi là một thương nhân thành đạt, ông ta nhìn thấu Dương Hoa và Huyền Y Phái, cũng biết rõ Chủ tịch Lâm này có thế lực đáng sợ đến mức nào. Nhà họ Từ có thể đứng vững ở Nam Thành không phải là nhờ ông ta, cũng không phải là nhờ Từ Thiên, mà là nhờ thần y Lâm này.

Nếu không nhờ Dương Hoa chống lưng, thì nhà họ Từ có thể được thoải mái như hiện giờ sao?

Từ Diệu Niên không chỉ một lần dặn dò ông ta, nhất định phải dốc sức làm việc cho cậu Lâm.

Nhưng ông ta không ngờ, người dưới tay mình lại tìm đến gây sự với Lâm Chính.

Nếu Lâm Chính nổi giận…

Nhà họ Từ… e là sẽ biến mất ngay trong đêm nay.

Trong lòng Từ Nam Đống chỉ muốn băm vằm anh Phác.

Nhưng sự đã rồi, việc ông ta có thể làm là cố gắng cứu vãn.

“Đứng lên đi, ngày mai ông và Từ Thiên đến phòng làm việc gặp tôi”, Lâm Chính đưa mắt nhìn về phía xa, thấy không ít khách khứa đều nhìn về phía này. Cũng may trời tối, bọn họ không nhìn thấy gì. Nhưng nếu để người ta bắt gặp thì cũng không phải là chuyện tốt, nên anh quyết định để tính sổ sau.

Từ Nam Đống gật đầu như giã tỏi: “Chủ tịch Lâm yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng”.

Nhưng Lâm Chính chẳng nhìn ông ta lấy một cái, chỉ ôm Tô Nhu lên rời đi.

Từ Nam Đống thầm kêu khổ, thở dài thườn thượt, cũng thầm chửi ông em trai vô tích sự, ngay cả đàn em của mình cũng không trông chừng cẩn thận.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông bỗng xông tới, ngăn Lâm Chính lại.

“Mẹ kiếp, thằng chó này, mày muốn đi đâu?”, người kia chỉ tay vào Lâm Chính chửi.

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, mới phát hiện đây là người đàn ông vừa nãy ngồi bên cạnh giám đốc Lý.

Tay hắn còn cầm điện thoại, rõ ràng đang gọi điện thoại dở thì nhìn thấy Lâm Chính định rời đi, nên chạy tới ngăn anh lại.

“Anh còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính nhíu mày.

“Ai cho mày đi? Mẹ kiếp, chẳng phải mày ra ngoài với anh Phác sao? Chắc không phải mày định trốn đấy chứ?”, người kia đánh giá Lâm Chính một lượt, sau đó hét về phía cửa: “Giám đốc Lý! Giám đốc Lý!”.

Tuy sảnh tiệc ồn ào, nhưng đám giám đốc Lý vẫn nghe thấy loáng thoáng.

Bọn họ nhìn về phía cửa, tỏ vẻ sửng sốt, sau đó tất cả chạy ra, ngăn Lâm Chính lại.

“Anh Phác đâu?”, người đàn ông họ Lý kia trầm giọng hỏi.

“Cậu tìm cậu Lâm có chuyện gì sao?”, không chờ Lâm Chính trả lời, Từ Nam Đống đã sa sầm mặt bước tới.

Ông ta đã láng máng đoán được đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.

Đang yên đang lành, sao người của mình lại chọc vào Chủ tịch Lâm chứ?

Xem ra là thằng oắt này gây rắc rối cho ông ta.

Bây giờ oán hận của Lý Nam Đống đối với giám đốc Lý còn lớn hơn cả Lâm Chính.

“Ông là…”, giám đốc Lý quan sát Từ Nam Đống một lát, dè dặt hỏi.

Nhưng trong lúc nói, anh ta đã thót tim phát hiện ra một chuyện. . Thách thánh tìm được + T r U m T r 𝘶 y e n.VN +

Đó là anh Phác… đang đứng sau người này, hơn nữa còn điên cuồng nháy mắt ra hiệu.

Đây là ai vậy?

Hơn nữa anh Phác có ý gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play