“Mời mời mời!”.

Hai người hàn huyên xong, chuẩn bị ra ngoài.

Nhưng một người đàn ông ở bên cạnh bỗng bước tới, ghé vào tai Từ Nam Đống nói nhỏ mấy câu.

Từ Nam Đống nghe xong liền biến sắc, nụ cười biến mất hẳn, vội vàng chạy tới trước cửa sổ, nhìn xuống đại sảnh ở bên dưới.

Chỉ nhìn một cái, Từ Nam Đống đã cảm thấy da đầu tê dại.

“Đó có phải là Phác Tiếu không? Có phải là Phác Tiếu không?”, Từ Nam Đống run rẩy, vội vàng hỏi.

“Ông chủ, đúng là anh ta!”, người kia đáp.

“Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta định làm gì? Mau, ngăn Phác Tiếu lại cho tôi, hỏi xem cậu ta muốn làm gì?”, Từ Nam Đống chỉ tay xuống dưới, run rẩy kêu lên, ăn nói cũng có chút lộn xộn.

“Ông chủ Từ, sao vậy?”, Vương Khánh ở phía sau tỏ vẻ khó hiểu hỏi.

“Ông Vương, bây giờ không còn thời gian giải thích với ông nữa, tôi xin phép!”.

Từ Nam Đống vội vàng nói, rồi xoay người chạy đi.

Còn lúc này, Lâm Chính đang ôm Tô Nhu đi ra ngoài khách sạn.

“Bên này”.

Anh Phác châm một điếu thuốc, nháy mắt với Lâm Chính, rồi đi tới hành lang không một bóng người ở bên cạnh.

Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, cũng đi theo sau.

Vừa vào tới nơi, hai người đàn ông vóc dáng săn chắc vạm vỡ ở đằng sau anh Phác liền vây lại.

Bọn họ nhếch môi, khuôn mặt tỏ vẻ cười cợt.

“Nói đi, cần tay hay là cần chân?”, anh Phác bình thản hỏi.

“Nếu là anh thì anh cần tay hay là cần chân?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.

“Cần chân đi, dù sao không có tay cũng không sao, nếu như mất chân, lần sau gặp chuyện như thế này thì sao có thể chạy được chứ?”, anh Phác nói xong liền ném điếu thuốc xuống đất, giẫm nát nó.

Hắn vừa dứt lời, hai người đàn ông kia lập tức móc hai con dao bầu từ phía sau ra, tiến về phía Lâm Chính.

Mấy tên này cũng chuyên nghiệp đấy, mang theo cả hàng.

Cũng không biết lúc trước bọn họ giấu ở đâu.

Lâm Chính đặt Tô Nhu xuống, đỡ cô bằng một tay.

Hơi men đã bốc lên hoàn toàn, tuy nồng độ rượu không cao, nhưng Tô Nhu không gắng gượng được, chỉ có thể mềm oặt người dựa vào Lâm Chính, ngủ say như chết.

“Đừng làm cô gái kia bị thương”, anh Phác lại kêu lên.

“Anh Phác yên tâm đi, bọn em có chừng mực”.

Hai người đàn ông cười đáp, một tên bỗng lộ vẻ dữ tợn, chẳng nói chẳng rằng đã chém luôn một nhát vào mặt Lâm Chính.

Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng gầm tức giận vang lên.

“Mau dừng tay!”.

Hai người kia lập tức khựng lại.

“Ai vậy? Dám xía vào chuyện của tao?”, anh Phác nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.

Nhưng vừa nhìn rõ là ai, anh Phác liền ngây ra.

Hắn vội vàng chạy tới, cúi chào người kia: “Ông Đống!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play