“Dạ được, nhưng mà bố mẹ, lần này đều nhờ vào Lâm Chính cả, nếu không có anh ấy, e rằng con…”.

“Lâm Chính?”.

Tô Nhu còn chưa nói xong đã bị Trương Tinh Vũ ngắt lời.

Bà ta liếc nhìn Lâm Chính, lạnh lùng hừ một tiếng: “Con gái à, mẹ cảnh cáo con, từ hôm nay trở đi, mẹ không cho phép con có qua lại gì với tên vô dụng này nữa. Cậu ta không còn là con rể của nhà họ Tô chúng ta!”.

Bà ta vừa nói xong, Tô Nhu kinh ngạc biến sắc.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”.

“Nói gì? Bố con đã nói mọi chuyện với mẹ rồi! Con có biết thằng chó này đã làm cái gì không? Hai đứa còn chưa ly hôn, cậu ta đã vội vàng kiếm nhà tiếp theo, chuẩn bị cặp kè phú bà tiếp theo để tiếp tục ăn bám rồi!”, Trương Tinh Vũ chửi mắng.

Lâm Chính liên tục nhíu mày.

“Cặp kè phú bà? Ai?”, Tô Nhu không hiểu ra sao.

“Còn là ai nữa? Không phải là Tô Dư chị họ con à? Thằng chó này không phải người. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang, nó thì hay rồi, lại chạy tới chuốc bùa mê thuốc lú cho Tô Dư, hại Tiểu Dư hai ngày nay cứ khóc lóc. Bác cả của con đang tức lắm, e là cũng hận cả chúng ta rồi!”, Trương Tinh Vũ tức giận nói.

“Không biết xấu hổ, đúng là không biết xấu hổ!”, Tô Quảng cũng không khỏi mắng mấy câu, nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Tô Nhu sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó bừng tỉnh.

“Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Lâm Chính không có quấn lấy Tô Dư, là con nhờ Lâm Chính giải quyết chuyện Tô Dư giúp đấy!”, Tô Nhu vội giải thích.

“Có thấy không? Con gái mẹ là Bồ Tát tâm thiện, đã đến lúc này rồi còn nói giúp thằng cặn bã đó. Mềm lòng lại còn tâm thiện! Giống mẹ!”, Trương Tinh Vũ cảm khái.

Hóa ra bà ta không hề tin.

Tô Quảng kéo Tô Nhu sang một bên, tận tình khuyên nhủ: “Con gái à, bố không biết vì sao con còn quan tâm Lâm Chính như thế, nhưng có lúc con phải học cách buông tay, hiểu chưa? Loại người như Lâm Chính không xứng với con! Cậu ta chỉ là đang lợi dụng con. Loại đàn ông không có chí khí như cậu ta, có gì đáng để con quan tâm? Nghe bố khuyên một câu, tìm cơ hội làm thủ tục ly hôn với cậu ta mau đi, biết chưa?”.

Tô Nhu á khẩu không nói nên lời.

Ngay cả người như Tô Quảng cũng xem thường Lâm Chính… đủ để thấy Lâm Chính cho người ta ấn tượng xấu thế nào.

“Bố, mẹ, rốt cuộc hai người có nghe con nói không vậy? Chuyện này không liên quan đến Lâm Chính, anh ấy không quấn lấy Tô Dư!”, Tô Nhu sắp bị bố mẹ mình làm tức điên, tâm trạng vô cùng kích động.

Trương Tinh Vũ thấy vậy vội nói: “Được rồi, bố mẹ biết rồi, Tiểu Nhu, con đừng kích động. Đi thôi, chúng ta về nhà!”.

“Về thì được, Lâm Chính cũng phải về với con!”, Tô Nhu nghiến răng, nghiêm túc nói với Trương Tinh Vũ.

“Con cho thằng vô dụng đó đến làm gì? Nói tới, khi nào hai đứa làm thủ tục ly hôn? Bây giờ Cục Dân chính vẫn còn đang mở cửa, hay là hai đứa đi ngay luôn đi?”, Trương Tinh Vũ nhíu mày.

“Không ly hôn! Con không ly hôn! Bố mẹ càng nói như vậy, con càng không ly hôn!”, Tô Nhu tức giận đến run người, lớn tiếng hét.

“Con gái…”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play