“Ông… Chậc! Tôi nhớ ra rồi, ông là Vu Hưng Văn phải không? Làm công ty quảng cáo đúng không?”, Lâm Chính sực tỉnh, nhưng lại âm thầm nhíu mày.

Công ty Quảng cáo Hưng Văn của Vu Hưng Văn là công ty hàng đầu trong nước, nửa tháng trước ông ta chạy tới muốn hợp tác đóng gói và quảng bá thuốc của Tập đoàn Dương Hoa.

Vu Hưng Văn không biết anh là Chủ tịch Lâm, nhưng khi trước ông ta tận mắt nhìn thấy thái độ cung kính của Mã Hải đối với Lâm Chính.

Mặc dù không biết cậu Lâm này làm gì ở Tập đoàn Dương Hoa, nhưng theo thái độ của Mã Hải với cậu Lâm thì đây chắc chắn không phải nhân vật đơn giản.

Vu Hưng Văn tốt xấu gì cũng là người làm ăn, vẫn có chút năng lực phân biệt.

“Cậu Lâm quả là trí nhớ tốt, ha ha. Cậu Lâm, sao cậu lại ở đây?”, Vu Hưng Văn cười hỏi.

“Tôi có người quen học ở đây, tôi tìm cô ấy có chút chuyện”.

“Thật sao? Thật trùng hợp, con gái tôi cũng học ở đây, tối nay tôi đưa nó về trường. Cậu Lâm, bây giờ cậu muốn đi đâu? Tôi chở cậu đi”, Vu Hưng Văn vội nói.

“Không cần phiền ông đâu”.

“Không sao, nếu chúng tôi đàm phán thành công với Chủ tịch Mã, sau này chúng ta cũng sẽ là đối tác làm ăn, chút chuyện nhỏ này có là gì”, Vu Hưng Văn cười nói.

“Chuyện này… Được thôi, dù sao tôi cũng đang vội, vậy làm phiền ông”.

“Cậu Lâm khách sáo quá, cậu định đi đâu?”.

“Khách sạn Tinh Mỹ!”, Lâm Chính nói. . Truyện Hệ Thống

Anh vừa nói xong, Vu Hưng Văn sửng sốt.

“Cậu Lâm, cậu cũng đến khách sạn Tinh Mỹ?”.

“Sao? Ông cũng đến đó à?”.

7 giờ tối, Lâm Chính xuống khỏi xe của Vu Hưng Văn, một mình đi lên tầng hai của khách sạn.

Vu Hưng Văn không cùng phòng bao với Lâm Chính, tuy ông ta hết lời mời anh đến dự tiệc ở phòng bao của ông ta, nhưng vẫn bị từ chối.

Khách sạn Tinh Mỹ không phải là khách sạn tốt nhất Giang Thành, nhưng phục vụ ở đây thì đỉnh chóp.

Đến phòng bao ở tầng hai, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy không ít người đang ngồi quanh một chiếc bàn tròn.

Ngoài bốn người cùng ký túc xá với Tô Dư, thì còn bốn người đàn ông trung niên.

Bốn người này đang hút thuốc, vừa cười vừa nói, trong phòng bao khói bay mù mịt.

Trợ lý đứng ở bên cạnh, nhìn giống như vệ sĩ.

Nhìn thấy Lâm Chính bước vào, tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh.

“Cứ nói nhân viên phục vụ của khách sạn Tinh Mỹ là chuyên nghiệp nhất, sao đồng phục còn không mặc vậy?”, một người đàn ông hói đầu nhíu mày nhìn Lâm Chính.

Ông ta vừa dứt lời, Tô Dư ở đối diện tỏ vẻ ngượng ngùng đứng lên.

“Chủ nhiệm Hiếu, đây không phải là nhân viên phục vụ, mà là em rể tôi…”

“Em rể cô?”, người đàn ông hói đầu tên là chủ nhiệm Hiếu kia nhíu chặt mày: “Tiểu Dư, cô làm cái gì vậy? Chúng tôi mời cô ăn bữa cơm, sao cô đưa cả em rể đến vậy? Cô có ý gì?”.

“Chắc không phải là cô không tin chúng tôi đấy chứ?”.

“Cho dù cô không tin chúng tôi thì cũng nên tin đạo diễn Đổng chứ, đúng không?”, một người đàn ông bụng phệ ở bên cạnh mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play