“Cậu…cậu coi thường bọn tôi tới thế sao?”

“Thần y Lâm, cậu…quá đáng rồi đấy”.

“Cậu biết chúng tôi là ai không? Không có chúng tôi, Kỳ Dược Phòng không thể nào phát triển tiếp được”.

“Đúng là không coi ai ra gì”.

Đám đông tức run, mặt đỏ bừng bừng. Lâm Chính coi như không nghe thấy. Anh chỉ phất tay. Người của Huyền Y Phái đang đứng ở cửa lập tức tách ra nhường đường. Anh điềm đạm nói: “Người nào muốn đi thì cửa ở bên đó, khỏi tiễn”.

“Tên họ Lâm kia”

Phùng Thạch gào lên, hai mắt đỏ rực. Ông ta không khác gì một con thú hoang gào rú: “Cậu có biết đây đều là trụ cột, là đội quân tinh nhuệ của Kỳ Dược Phòng không. Không có bọn họ thì Kỳ Dược Phòng còn không bằng một tiệm thuốc nhỏ nữa. Cậu muốn phá hủy Kỳ Dược Phòng sao?”

“Phá hủy?”

Lâm Chính hừ giọng: “Ông thấy Kỳ Dược Phòng xứng để tôi phá hủy không? Tôi có thể tạo ra Huyền Y Phái, lẽ nào tôi lại không tạo ra được Kỳ Dược Phòng thứ hai à? Huống hồ, các người tới Kỳ Dược Phòng làm gì? Có thể là các người tới học nhưng phần lớn là mưu sinh, kiếm tiền mà thôi. Một Kỳ Dược Phòng như vậy mà bị phá hủy thì có gì đáng tiếc? Hơn nữa dược thuật của tôi còn mạnh hơn cả Diêu Triệu Bân. Dù hôm nay Kỳ Dược Phòng chỉ còn cái vỏ không thì tôi vẫn có thể khiến nó tỏa sáng trở lại, thậm chí còn giúp nó bước tới một tầm cao mới với một quy mô lớn và vĩ đại hơn nhiều”.

“Phùng Thạch, nói vậy thì ông thấy Kỳ Dược Phòng có xứng để tôi phá hủy không đây?”

Lâm Chính nói xong, đám đông im bặt.

Phùng Thạch ngồi phịch xuống đất, không nói nên lời. Đám học sinh cũng đứng như trời trồng. Bọn họ chỉ muốn ép Lâm Chính, ít nhất để anh biết bọn họ không dễ khuất phục như vậy, để anh đối đãi với bọn họ tốt một chút.

Thế nhưng họ không ngờ Lâm Chính lại chẳng thèm bận tâm. Hơn nữa câu nói của Lâm Chính còn dội thẳng vào lồng ngực mỗi người. Đúng là y dược của thần y Lâm vượt xa Diệu Triệu Bân.

Diêu Triệu Bân chỉ giỏi về dược thuật còn về y thuật ông ta không hề có gì xuất sắc. Y dược thì bao gồm cả hai. Trong cả nước này có ai mà không biết tới danh tiếng của thần y Lâm. Đám đông đồng loạt cúi đầu, không dám nói gì.

“Thực ra tôi cảm thấy thần y Lâm lãnh đạo Kỳ Dược Phòng cũng rất phù hợp mà. Tại sao anh ấy lại không thể trở thành phòng chủ chứ?”, lúc này, có người lên tiếng. Mặc dù lời nói này rõ ràng là đang nịnh bợ Lâm Chính.

“Chức phòng chủ, đức tài đều phải có đủ, thần y Lâm hoàn toàn phù hợp, tôi ủng hộ thần y Lâm”, lại thêm một người phụ họa theo.

“Tôi cũng ủng hộ thần y Lâm. Y dược của thần y Lâm hoàn toàn không có vấn đề, hơn nữa anh ấy còn làm theo quy tắc nữa, đánh thua phòng chủ Dược thì lúc này phòng chủ nên thoái vị. Điều này là hoàn toàn đúng”.

“Nói đúng, thần y Lâm trở thành phòng chủ của chúng ta là quá đúng đắn”.

Mọi người hô hoan, ủng hô. Lúc này không ai dám phản bác. Dù là Phùng Thạch cũng không dám lên tiếng. Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh biết đại cục đã định. Anh bước tới, đi về phía phòng chính.

Anh cần Kỳ Dược Phòng chứ không cần những người này. Mục đích cuối cùng của anh chính là muốn có được kho thuốc cực lớn của Kỳ Dược Phòng.

Đây là một kho báu cực lớn mà vô số người trong giới Đông y đều thèm nhỏ dãi. Thậm chí đến không ít các tổ chức nước ngoài cũng thòm thèm.

Chỉ có điều kho thuốc này được giấu rất kỹ, hơn nữa Diêu Triệu Bân còn làm giả lớp vỏ ngoài của tất cả những loại thuốc, nếu như không có những người có nghiệp vụ chuyên môn giám định thì dù bạn có là tên trộm đặc biệt cũng không tìm ra được loại nào là thật loại nào là giả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play