“Giải độc đi”, người của Huyền Y Phái vô cùng kích động.

“Không biết điều, cũng không nhìn lại xem đây là nơi nào, chỉ dựa vào các người mà có đủ tư cách la lối ở đây sao? Muốn chết à?”, Phùng Thạch cười lạnh lùng, tiếp tục phất tay: “Người đâu, lôi đám rác rưởi này ra ngoài đập cho tôi! Ai dám phản kháng thì đánh chết, xảy ra chuyện gì Kỳ Dược Phòng sẽ phục trách hết”.

“Dạ!”

Mấy chục học sinh của Kỳ Dược Phong lao lên định ra tay với Huyền Y Phái. Nhưng cũng chỉ có những học sinh này. Còn lại những người khác thì đứng bất động. Dù là Vương Băng Diệp, Tây Nhu Thiến thì đều đứng im, lẳng lặng quan sát.

“Mấy đứa làm cái gì vậy? Điếc à? Không nghe thấy gì sao? Lao lên đi chứ?”, Phùng Thạch thấy vậy bèn quát lớn.

“Nhưng…phó phòng chủ, chuyện này…”

“Có phải là…không hay lắm không…”

Vài học sinh lắp bắp.Phùng Thạch nghe thấy vậy thì nổi điên. Phó phòng chủ chỉ hừ giọng: “Nghe đây, ai dám không nghe theo phó phòng chủ thì đừng có ở Kỳ Dược Phòng nữa, đuổi hết ra ngoài, rõ chưa?”

Dứt lời, không ít người tái mặt. Họ tỏ ra do dự. Áp lực của nhóm Huyền Y Phái tăng lên. Nếu như tất cả người của Kỳ Dược Phòng ra tay thì bọn họ dựa vào số lượng ít ỏi sao có thể là đối thủ chứ? Hơn nữa Huyền Y Phái còn có một nhóm đang bị thương, nếu mà đánh nhau thật sẽ khó khăn lắm.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên bước tới: “Diêu Triệu Bân, tôi hỏi ông, vừa rồi ông nói đây là độc dược mạnh nhất của ông, có đúng không?”

Giọng nói vang lên, bầu không khí lập tức trở nên im bặt. Tất cả đều nhìn Lâm Chính.

“Cậu nói cái gì?”, phòng chủ ngạc nhiên.

“Tôi hỏi, độc này là độc mạnh nhất của ông đúng không?”, Lâm Chính vô cảm nói một lần nữa.

Phòng chủ giật mình, không biết tại sao đến giờ phút này rồi mà ông ta vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi. Ông ta chỉ lạnh giọng đáp lại: “Đúng vậy, sao thế?”

“Vậy thì dễ rồi”.

Lâm Chính lấy ra một cây kim, đưa lên trước mặt: “Nếu tôi đoán không nhầm thì cái gọi là độc hoa Bỉ Ngạn bao gồm những loại dược liệu như Mạn Đà La, Điên Gia, Linh Lan, Thiên Tiên Tử và cỏ Thiên Điểu tạo ra đúng không?”

“Cái gì?”, phòng chủ thất kinh: “Sao cậu biết?”

“Bởi vì mùi của loại bột này tôi thấy rất quen, ngửi là biết”, Lâm Chính lắc đầu.

“Hừ, dù cậu có biết như thế thì cũng có tác dụng gì chứ? Vài phút nữa, cậu sẽ bị trúng kịch độc mà chết thôi. Cậu đã là một người chết rồi”.

“Chưa chắc”.

Lâm Chính đâm cây châm vào ngực mình. Anh lấy thêm một cây châm khác ra. . Ch𝘶𝑦ên‎ t𝗋ang‎ đọc‎ t𝗋𝘶𝑦ện‎ #‎ 𝑻RÙ𝐌𝑻R𝗨𝒀ỆN.𝗩N‎ ‎ #

Phụt. Cây châm thứ hai được đâm xuống, anh nôn ra máu. Máu tươi biến thành màu tím, phun ra đất, sủi bọt xì xì.

Rõ ràng đây là máu độc. Thế nhưng sau khi nôn được ra thì sắc mặt của anh trở nên hồng hào không ít.

“Chuyện này…”, phòng chủ trố tròn mắt.

“Giải độc”, Lâm Chính nói.

“Giải cái rắm ấy”, phòng chủ tức giận, gào lên: “Đây là độc dược mạnh nhất, sao có thể dùng hai cây châm mà giải được chứ…Cậu…nói dối”.

“Ông không tin à, vậy đợi thêm 10 phút nữa xem tôi có chết không nhé”, Lâm Chính lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play