“Thật đáng ghét, cậu đang xem thường Kỳ Dược Phòng chúng tôi sao?”.

Các giảng sư và học sinh của Kỳ Dược Phòng đều phẫn nộ, ai nấy chỉ vào Lâm Chính hét lên.

Thậm chí có người không nhịn được muốn xông lên đánh Lâm Chính, nhưng bị Phùng Thạch quát dừng lại.

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cũng hơi sửng sốt.

Chỉ chốc lát sau, ông ta cười thành tiếng, trong mắt cũng lóe lên vẻ sắc bén: “Giết người bằng tâm lý! Giết người bằng tâm lý! Thần y Lâm, cậu định đánh bại tôi ở lĩnh vực tôi am hiểu nhất, khiến tôi thân bại danh liệt. Nếu vậy, dù đến lúc đó tôi không tuân thủ lời hứa cũng vô dụng, bởi vì lúc đó cả Kỳ Dược Phòng không còn ai thừa nhận tôi, đúng không?”.

“Đúng vậy”.

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

Mọi người đều kinh hãi.

“Được! Đủ ngông cuồng! Thần y Lâm không hổ là thần y Lâm, thật không ngờ cậu trẻ tuổi mà có can đảm như vậy! Rất tốt! Nếu đã như vậy, tôi sẽ để cậu cuồng một lần, cũng cho cậu biết rốt cuộc sự ngông cuồng của cậu ngu xuẩn, ngây thơ đến thế nào!”.

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng cười ha hả, vẫy tay: “Mau chuẩn bị dược! Chuẩn bị chiến! Chuẩn bị thi đấu dược thuật!”.

Mọi người run lên.

“Phòng chủ, quyết đấu ở đâu?”, Phùng Thạch nuốt nước bọt, hỏi.

“Ở đây! Cổng chính của Kỳ Dược Phòng!”, phòng chủ Kỳ Dược Phòng dữ tợn nói, sau đó lại nhìn sang Lâm Chính: “Có cần đợi hai tiếng nữa, tôi đi mời các chuyên gia, người nổi tiếng của giới Đông y trong nước tới đây, để những người nổi tiếng của các thế gia đó tận mắt chứng kiến trận thi đấu này không?”.

“Không cần, như vậy thì quá mất thời gian. Chúng ta thi đấu luôn đi, quá trình và kết quả của trận thi đấu này sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ha ha, tốc chiếc tốc thắng? Cũng tốt!”.

Phòng chủ Kỳ Dược Phòng đã bị chọc giận, trong mắt tràn ngập sự rét lạnh.

Chốc lát sau, Phùng Thạch sai người dời hai chiếc bàn lớn đến, trên bàn xếp đầy thảo dược, còn có công cụ giã thuốc, nấu thuốc, luyện thuốc.

So đấu dược thuật thật ra cũng giống như so đấu võ công, đều rất thuần túy.

Cuộc thi đấu giữa các dược sư cũng thường được mở rộng xung quanh các dược vật.

Giống như Kỳ Dược Phòng, muốn giám định dược thuật của hai người ai cao hơn, không phải xem ai hiểu về dược hơn, mà là phải xem ai biết dùng dược hơn.

Lâm Chính yêu cầu thi đấu dược thuật, đương nhiên là theo quy tắc của Kỳ Dược Phòng.

Mà thi đấu dược thuật của Kỳ Dược Phòng chính là cuộc thi danh xứng với thực.

Mọi người đồng loạt lui ra, chừa một chỗ trống, vây thành một vòng tròn lớn, nhìn chằm chằm hai người đứng trước bàn đặt ở chính giữa.

Mọi người nín thở, không dám lên tiếng.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh.

Dù là những người nằm trên cáng cứu thương cũng ngẩng cổ lên xem cuộc thi đấu này…

Lúc này, Lâm Chính và phòng chủ Kỳ Dược Phòng đều không hề nhúc nhích, đều nhìn người kia, giống như tượng điêu khắc.

“Hai vị chuẩn bị!”, Phùng Thạch tiến lên, khẽ giọng hô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play