Sắc mặt Lâm Chính thoắt cái trở nên lạnh lùng: “Chuyện này là sao?”.

“Không sao đâu thầy, tôi chỉ… chỉ bị trượt chân ngã…”, Tần Bách Tùng vội vàng kéo áo sơ mi xuống, cố nặn ra nụ cười, đáp.

Trượt chân ngã?

Lý do này lừa được Tô Nhu chứ không lừa được Lâm Chính.

“Sao nào? Tần Bách Tùng, ông cũng học được thói lừa tôi rồi à?”, Lâm Chính sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.

“Thầy, tôi…”, Tần Bách Tùng há miệng, sau đó nặng nề thở dài, trầm giọng nói: “Thầy, có một số chuyện tôi cũng không biết nên nói thế nào cho phải…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, Lâm Chính lập tức truy hỏi.

Tần Bách Tùng không nói gì, chỉ ra hiệu cho Lâm Chính đi theo ông ta, rồi đi trước dẫn đường.

Hai người đi xuyên qua hành lang dài, đến hội trường lớn nhất ở giữa học viện.

Đây là nơi các giảng sư học viện giảng bài công khai hoặc tiến hành báo cáo học thuật, diện tích rất lớn, có thể chứa được mấy nghìn người.

Lúc này ở cửa hội trường người ra người vào, có thể nhìn thấy không ít giảng sư của học viện và một số nhân viên y tế mặc áo blouse trắng đi lại, Tần Ngưng và Nhan Khả Nhi cũng có mặt.

Nhìn thấy Lâm Chính tới, mấy người biến sắc, sau đó cố nặn ra nụ cười chào hỏi anh.

Lâm Chính đã sớm nhìn ra nụ cười miễn cưỡng của bọn họ.

Nhưng điều khiến Lâm Chính kinh hãi hơn là vết máu trên người bọn họ.

Tuy chưa bước vào trong, nhưng Lâm Chính đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, cùng với tiếng rên rỉ như có như không.

Anh trầm mặc ba giây rồi nhanh chân bước vào hội trường.

Vừa vào trong, Lâm Chính đã khựng lại.

Chỉ thấy vô số người la liệt khắp hội trường.

Trong hội trường được chia làm hai loại người.

Một là bệnh nhân.

Một là nhân viên y tế.

Bệnh nhân nằm đầy dưới đất, các nhân viên y tế đang truyền dịch, băng bó, xử lý vết thương cho bọn họ.

Nhìn qua phải có hơn nghìn người bị thương.

Đa số bị thương do vũ khí sắc bén, hơn nữa hầu như đều bị thương ở vị trí gân mạch tay chân. Ngoài ra, phần eo cũng có nhiều vết thương, máu tươi đang rỉ ra…

Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lẽo.

“Thần y Lâm đến rồi!”.

“Tốt quá, thần y Lâm đến rồi! Tay của tôi được cứu rồi!”.

“Thần y Lâm, cứu tôi với! Tôi còn muốn học y, còn muốn hành nghề y! Tay của tôi không thể bị phế được thần y Lâm!”.

“Thần y Lâm, xin hãy chữa trị cho tôi với!”.

Nhìn thấy thần y Lâm đứng ở cửa, bọn họ nhao nhao đứng dậy kêu lên, khuôn mặt ai cũng tỏ vẻ kích động và sùng kính, như nhìn thấy Chúa cứu thế.

Lâm Chính nhìn lướt qua một lượt, sắc mặt vô cùng âm u, nhưng vẫn nặn ra nụ cười, nói: “Mọi người đừng lo, đối với tôi thì vết thương của mọi người không khó chữa trị. Xin hãy cho tôi chút thời gian, tôi đảm bảo sẽ khiến từng người khôi phục lại như trước”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play