Lâm Chính không hề trả lời, anh chỉ bước xuống xe. Mã Hải cũng các vệ sĩ khác cũng vội vàng bước xuống, nhìn cảnh tượng xung quanh bằng vẻ căng thẳng. Bọn họ không ngờ rằng, Kỳ Dược Phòng tự nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy. Họ vây kín bốn phía. Chắc phải có tới hàng nghìn người.

“Cẩn thận. Nếu thấy tình huống không ổn thì lập tức đưa chủ tịch Lâm rời đi”, Mã Hải nói nhỏ với đám vệ sĩ bên cạnh.

“Sếp yên tâm…”, vệ sĩ đáp lại.

Lâm Chính bước tới. Khuôn mặt như thiên thần của anh không để lộ biểu cảm gì nhiều. Mặc dù trông anh vô cùng điềm tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên vẻ lạnh giá khó lường.

“Ấy, đây chính là thần y Lâm hiển hách đấy à?”

“Tôi còn tưởng có ba đầu sáu tay chứ! Xem ra cũng bình thường như chúng tôi thôi mà”.

“Hừ, các người nói chuyện cho cẩn thận. Thần y Lâm của chúng tôi y thuật cao siêu, có thể cứu cả một mạng người chỉ bằng một cây kim, cẩn thận không cậu ấy châm cho một cái là mất mạng đấy”.

“Ôi sợ quá…”

“Ha ha…”, đám thanh niên nghe thấy vậy bèn phụt cười chế nhạo.

“Các người…”, Mã Hải trợn mắt, run rẩy chỉ tay vào bọn chúng.

Đúng lúc này, đám đông tách ra, Phùng Thạch dẫn đầu nhóm người đi tới. Ngoài các vị giảng sư ra thì mười thiên tài cũng có mặt, La Phú Vinh, Vương Băng Điệp, Huyền Dược, Tử Dạ, Tây Nhu Thiến cũng đều tới cả…

Chỉ có điều lúc này người đứng trước mặt họ là thần y Lâm chứ không phải là Mặc Tiểu Vũ nữa. Bọn họ đều đã nghe qua mọi chuyện. Mặc Tiểu Vũ của lúc đó không phải là cậu ta thật sự mà là thần y Lâm đóng giả.

Mặc dù không biết thông tin có thật hay không nhưng rất nhiều người cảm thấy tò mò về thần y Lâm. Cuối cùng thì hôm nay họ cũng đã được gặp người thật rồi. Ai cũng tỏ ra cảm khái.

“Đúng là công tử đích thực rồi, không khác gì một viên ngọc sáng cả”, mấy cô gái kêu lên, cứ nhìn chăm chăm Lâm Chính, không thể dời mắt khỏi anh.

Rất nhiều người cũng thầm đồng tình. Một soái ca thế này thì đến ngay cả nhiều minh tinh cũng không sánh bằng. Các cô gái cảm giác như trái tim đang nở hoa.

Chỉ có điều, dù anh có đẹp như ngọc nhưng cũng lại là kẻ đối đầu với Kỳ Dược Phòng. Thật bi thương.

“Thần y Lâm đại giá tới Kỳ Dược Phòng chúng tôi không biết có chuyện gì nhỉ?”, Phùng Thạch nheo mắt cười.

“Đã biết còn hỏi”, Mã Hải tức lắm, bước lên đáp lại.

Thần y Lâm ngăn ông ta lại, thản nhiên nói với Phùng Thạch: “Tôi tới để hỏi về việc liên quan tới Long Thủ”.

“Ồ…Liên quan tới chuyện đó, thật đáng buồn…Hầy…tôi vốn định đích thân tới nói chuyện rõ ràng với Huyền Y Phái, nhưng do tôi nhiều việc quá nên quên mất. Có điều thần y Lâm cũng đừng vội, cậu tới thì tôi cũng nói thẳng nhé. Mọi việc có trình tự cả. Ông Long Thủ xảy ra chuyện ở chỗ chúng tôi thì nhất định chúng tôi sẽ có bồi thường thỏa đáng. Cần xin lỗi chúng tôi sẽ xin lỗi, cần bôi thường bao nhiêu chúng tôi sẽ bồi thường từng đó”, Phùng Thạch vội vàng nói.

“Đền tiền? Xin lỗi? Ý của ông là gì?”, Lâm Chính chau mày.

“Haizz, thần y Lâm, cậu không biết diễn biến của sự việc mà. Thực ra…tất cả đều là chuyện ngoài ý muốn”.

“Ngoài ý muốn cái cục shit ấy, rõ ràng các người hại chết Long Thủ mà còn nói là ngoài ý muốn à?”, Mã Hải điên máu.

“Chủ tịch Mã, ông cũng là người có địa vị nên chắc là biết phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình chứ nhỉ. Chúng tôi hại chết Long Thủ sao? Ông có chứng cứ không? Hay là ông tận mắt nhìn thấy?”, Phùng Thạch hỏi ngược lại.

Mã Hải á khẩu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play