Đánh vào nhà họ Lương?

Kẻ nào mà ngông cuồng như vậy chứ?

Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh!

Đó là một nhân vật rất có máu mặt của Yên Kinh!

Cho dù là những gia tộc lớn mạnh như nhà họ Lâm, thế gia Tư Mã cũng không dám có hành động lỗ mãng như vậy.

Rốt cuộc là ai mà gan to bằng trời như thế?

Người nhà họ Lương đều cảm thấy khó tin, còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Lương Khánh Tùng vẫn ngồi trên ghế, yên lặng uống trà, dáng vẻ dù Thái Sơn có sập xuống mặt cũng không đổi sắc, sau đó bình thản lên tiếng: “Tập hợp tất cả người nhà họ Lương, bắt ngay lũ to gan liều lĩnh này lại. Nhớ là không được để bọn chúng báo cảnh sát, những kẻ này phải xử lý theo quy củ nhà họ Lương!”.

“Vâng, ông hai!”.

A Hào lập tức chạy đi.

“Đúng là chó mèo nào cũng dám đến nhà họ Lương ta gây sự”.

“Rốt cuộc là tên điên nào nhỉ?”.

“Chờ bắt được bọn chúng, đưa đến đây hỏi là biết ngay ấy mà”.

Mấy người nhà họ Lương đều hừ lạnh, khinh bỉ nói.

“Mọi người tiếp tục họp đi”, Lương Khánh Tùng đặt tách trà xuống, bình tĩnh nói.

Ai nấy đều ngồi xuống.

Chuyện này nghe qua quả thực rất kinh hãi, nhưng vừa nghĩ đến việc đây là nơi nào, những người nhà họ Lương đang có mặt lại không cảm thấy sợ hãi nữa.

Nhưng… sắc mặt Lương Vệ Quốc lại trắng bệch, sau khi hỏi thăm thì cả người chết sững, khuôn mặt tỏ vẻ lo âu.

“Vệ Quốc, chú lại sao vậy?”, Lương Khánh Tùng bình thản hỏi.

“Anh hai, anh mau đi xem sao đi, chắc là xảy ra chuyện lớn rồi”, Lương Vệ Quốc ngập ngừng một lát, rồi nói rất nghiêm túc.

Ông ta vừa dứt lời, nhiều người liền phì cười.

“Ông ba lại nói đùa rồi”.

“Chuyện lớn? Ở nhà họ Lương thì có thể xảy ra chuyện lớn gì chứ?”.

Lương Dự cũng không khỏi nhếch môi, cười nói: “Chú ba, dạo này chú làm sao vậy? Chẳng lẽ sau trận ốm nặng lần trước, chú đã mất năng lực phán đoán rồi sao? Đây là nhà họ Lương, nhà họ Lương ở Yên Kinh, tuy đã lâu lắm chúng ta không gặp tên điên nào xông vào nhà họ Lương như vậy, nhưng không có nghĩa là không có. Chỉ là mấy thằng chó liều lĩnh, chú cần gì phải lo lắng chứ?”.

“Các người…”, sắc mặt Lương Vệ Quốc đỏ bừng, lồng ngực đau nhói, dường như muốn phát bệnh. Ông ta vội vàng hít sâu mấy hơi, xoa xoa lồng ngực, sau đó phất tay nói: “Được! Được! Nếu các người không quan tâm, thì coi như tôi chưa nói gì”.

Nói xong, Lương Vệ Quốc ngồi xuống ghế, tức giận không nói một lời.

Lương Khánh Tùng cũng chẳng buồn quan tâm đến Lương Vệ Quốc, tiếp tục bàn chuyện của đại hội với mọi người.

Nhưng lúc này, không hiểu sao tiếng huyên náo ở ngoài sảnh càng ngày càng lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play