“Không biết là tiếng động cơ xe của ai to như vậy, đang định ngủ thì lại bị làm ồn thức giấc”.

“À… cái đó…”.

“Sao anh về muộn vậy?”.

“Y quán xảy ra chuyện”.

“Nghiêm trọng không?”.

“Tới độ phải đăng báo, ngày mai em sẽ biết”.

“Ồ…”.

Tô Nhu khẽ đáp lại một tiếng, sau đó xoay người về phòng.

“Trời nóng rồi, phòng khách nhiều muỗi”, Lâm Chính hét lên một tiếng.

Chốc lát sau, cửa mở ra, một khoanh hương muỗi đặt ở dưới đất, sau đó cửa đóng trở lại.

“Thôi vậy”.

Lâm Chính lắc đầu, đốt hương muỗi lên, sau đó nằm xuống ghế sofa ngủ khò khò.

Sáng ngày hôm sau, Tô Nhu đi làm từ sớm.

Điều khiến anh ngạc nhiên là Trương Tinh Vũ cũng đi theo đến công ty nhà họ Tô.

Có lẽ vì đã biết chuyện ở khách sạn ngày hôm đó, thái độ của Trương Tinh Vũ với Lâm Chính cũng tốt hơn một chút.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Chính tính xem bây giờ nên làm gì, bỗng Lạc Thiên lại gọi tới.

“Cô ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.

“Tôi không sao”, giọng Lạc Thiên có chút khàn khàn: “Lâm Chính… thật sự xin lỗi”.

“Tôi nói rồi, không phải lỗi của cô… Đúng rồi, hôm nay tôi không cần đi làm nữa nhỉ?”, Lâm Chính cười nói.

“Không cần, y quán chắc là sẽ đóng cửa”.

“Đóng cửa? Đang yên đang lành đóng cửa làm gì?”, Lâm Chính vô cùng bất ngờ.

Lạc Thiên do dự một lúc, trả lời: “Y quán này là ông nội bỏ tiền vốn để mở, tôi không muốn dựa dẫm vào ông ấy nữa. Lâm Chính, hay là chúng ta hùn vốn với nhau mở một y quán, thế nào?”.

Dứt lời, Lâm Chính sửng sốt.

Chốc lát sau, anh lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.

“Vậy tôi tự mở y quán, sau đó tuyển anh vào làm, thế nào?”.

“Cái này tôi có thể suy nghĩ, nhưng tôi chỉ làm tạp vụ, khám bệnh gì đó đừng tìm tôi. Tôi không có giấy phép, không được hành y phi pháp!”.

“Được được được! Cứ quyết định vậy nhé!”, Lạc Thiên đột nhiên vui lên: “Đợi tôi tìm bạn tôi mượn ít tiền, biến chuyện này thành sự thật nhanh thôi!”.

“Nhà họ Lạc cô cũng không giống thiếu tiền, cô mở y quán còn phải mượn tiền sao?”.

“Tôi sẽ không dùng một đồng nào của nhà họ Lạc nữa!”.

“Hơ… được thôi… Vậy ngày khai trương gọi tôi, tôi sẽ đi ủng hộ cô!”.

“Được!”.

Lạc Thiên cười đáp.

Dường như cô ta bỗng nhớ đến gì đó, vội hỏi: “Lâm Chính, anh biết cuộc so tài y thuật Hoa Quốc – Hàn Thành ba ngày sau không?”.

“Cuộc so tài y thuật Hoa Quốc – Hàn Thành?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play