“Cái gì?”.

Lương Hồng Anh gần như hét lên.

Công ty An ninh Quốc tế Mạn Long?

Đây là lực lượng an ninh cao cấp nhất Hoa Quốc!

Hơn nữa… vệ sĩ cấp binh vương! Đó là lực lượng đứng đầu của mỗi một công ty an ninh, vệ sĩ cấp binh vương của Công ty An ninh Quốc tế Mạn Long càng là tinh anh trong tinh anh, là át chủ bài của An ninh Mạn Long. Trừ khi là tỷ phú hoặc nhân vật có tầm ảnh hưởng to lớn trong nước, nếu không, An ninh Quốc tế Mạn Long sẽ không để tinh nhuệ như vậy ra quân bảo vệ mục tiêu.

Chuyện này là sao?

Đó là người mà thần y Lâm mời đến sao?

Hơi thở của Lương Hồng Anh run lên.

Người như vây, dù là nhà họ Lương cho mời, ít nhất cũng phải thế hệ bố cô ta ra mặt mới có thể mời được. Hơn nữa, số lượng sẽ không nhiều, hơn năm người đã là không tệ rồi.

“Có bao nhiêu vệ sĩnh cấp binh vương?”, Lương Hồng Anh cố gắng bình tĩnh, hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi.

“Có lẽ… có hơn hai mươi người!”, giọng nói người đó căng thẳng.

“Cái… Hơn… hơn hai mươi người?”, Lương Hồng Anh líu lưỡi, hai mắt trừng to, đầu óc ầm một tiếng trở nên trống rỗng.

“Cô chủ, cô chủ… cô không sao chứ?”, người ở bên kia điện thoại sốt sắng gọi.

Một lúc lâu sau, Lương Hồng Anh mới hoàn hồn lại.

“Không… Không sao… Tôi… Tôi không sao…”, Lương Hồng Anh hít vào mấy hơi, cố gắng bình tĩnh, sau đó mới run rẩy hỏi: “Anh khẳng định mình không nhìn lầm? Hơn hai mươi người? Đó là cấp binh vương đấy… Hơn hai mươi người, có nghĩa là tất cả tinh nhuệ của An ninh Quốc tế Mạn Long. Trừ khi trong tình huống cực kỳ nguy cấp, nếu không, An ninh Quốc tế Mạn Long không thể nào điều động nhiều binh vương như vậy!”.

Mỗi một binh vương đều vô cùng quý giá, có thể đạt đến cấp độ binh vương, không những phải có thực lực mạnh, mà họ đều là người kiêu ngạo.

Trong bọn họ không phải tất cả đều bán mạng cho An ninh Quốc tế Mạn Long vì tiền, có một bộ phận người chỉ vì lời hứa hoặc món nợ ân tình nào đó.

Sử dụng nhiều tài nguyên như vậy, tổn thất đối với Quốc tế Mạn Long chắc chắn không thể dùng tiền để đong đếm.

Nhưng bây giờ, chuyện này đã xảy ra.

Nhiều binh vương hàng đầu đều tụ tập ở khách sạn, chẳng lẽ chỉ để bảo vệ an toàn cho Lương Thu Yến và Tô Nhu?

Thế có phải là làm quá vấn đề lên không?

Lực lượng như vậy dù là bảo vệ nguyên thủ quốc gia cũng đủ rồi nhỉ?

“Cô chủ, không lầm được đâu, tất cả đều đeo huy hiệu hoa tử kinh, vả lại trong đó có vài người tôi đã thấy trên báo, chính là bọn họ!”, người đó nói.

Lương Hồng Anh trầm mặc.

“Cô chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.

“Các anh ra khỏi khách sạn trước đi, tôi qua đó xem tình hình…”.

“Vâng, cô chủ, chúng tôi đợi cô ở cửa khách sạn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play