“Lâm Chính, vẫn nên đưa thím Thu Yến về lại đi”, Lương Hồng Anh ở cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng khuyên một câu.

“Không cần đâu, Lương Hồng Anh, chuyện này tôi sẽ xử lý”, Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.

Một lúc sau, một chiếc xe được lái tới, trên xe có một cô gái trẻ tuổi. Cô ấy gật đầu với Lâm Chính, không nói gì.

Lâm Chính cõng Lương Thu Yến vào ghế sau, sau đó cũng bế Tô Nhu vào.

Sau khi ngồi yên, Tô Nhu chìm vào giấc ngủ.

Lâm Chính ngồi ở ghế lái phụ.

Lương Hồng Anh dường như vẫn chưa từ bỏ, chạy đến nói với Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu anh còn đưa thím Thu Yến đi, nhà họ Lương sẽ không tha cho anh đâu! Chỉ khi nào anh đưa thím Thu Yến trở về, anh mới bình an vô sự, thím Thu Yến cũng sẽ không gặp rắc rối như thế nữa! Anh nghe tôi khuyên, đưa thím ấy trở về đi!”.

“Đưa trở về?”, Lâm Chính liếc nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cô muốn tôi để lại mẹ nuôi của mình ở căn nhà dưới tầng hầm vừa bẩn vừa thối lại vừa chật hẹp đợi chết sao?”. .

“A…”, Lương Hồng Anh á khẩu.

“Từ nay trở đi, tôi và nhà họ Lương không còn bất cứ quan hệ nào, còn chuyện ngày hôm nay, đợi lát nữa tôi sẽ đến nhà họ Lương đòi lại công bằng”.

Lâm Chính trầm giọng nói, xe ô tô bèn khởi động, không lâu sau đã biến mất trước mặt Lương Hồng Anh.

Tiêu rồi tiêu rồi!

Lần này tiêu thật rồi!

Lương Hồng Anh sốt ruột, vội vàng lấy điện thoại ra gọi vào số của Lương Vệ Quốc.

Điện thoại kêu ba tiếng mới có người bắt máy.

“Ai?”, đầu kia điện thoại là một giọng nam trầm thấp.

Lương Hồng Anh vội vàng hét lên: “Anh Tề, em là Hồng Anh, Hồng Anh!”.

“Ồ, hóa ra là cô Hồng Anh, có chuyện gì sao?”, giọng nam bình tĩnh hỏi.

“Anh Tề, em có chuyện rất quan trọng muốn bàn bạc với ông nội, anh hãy đưa điện thoại cho ông nội, nhanh…”, Lương Hồng Anh lo lắng nói.

“Cô Hồng Anh, ông chủ đang tĩnh dưỡng trong phòng, ông ấy dặn dò, bất cứ ai cũng không được quấy nhiễu ông ấy. Nếu là chuyện trong gia tộc, cô chỉ cần nói với tôi là được!”, giọng nam trong điện thoại trả lời.

“Nói với anh vô dụng, đây là chuyện trong nhà! Anh mau đưa diện thoại cho ông nội tôi, không kịp nữa rồi! Nếu muộn hơn thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy!”, Lương Hồng Anh vô cùng sốt ruột nói.

Người đàn ông ở đầu kia điện thoại do dự một lúc mới chậm rãi nói: “Nếu cô đã nói như vậy thì được, cô đợi một lát”.

Lương Hồng Anh nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, không bao lâu sau có giọng nói già nua vang lên.

“Cháu gái à, xảy ra chuyện gì mà phải gặp ông mới được?”.

“Ông nội, ông phải giúp cháu cứu Lâm Chính!”, Lương Hồng Anh sốt ruột sắp khóc ra được.

“Cứu Lâm Chính?”, Lương Vệ Quốc sửng sốt: “Lâm Chính mà cháu nói là thần y Lâm đã cứu ông ngày trước sao?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play