Lương Hồng Anh đứng ở một góc đường, nhìn trân trân cảnh tượng đó rồi nín lặng, đôi mắt chứa đầy sự đau khổ.

Mọi việc giống y như những gì Lương Hồng Anh nói, Lâm Chính cõng Lương Thu Yến đi khắp các phòng khám lớn nhỏ nhưng đều bị từ chối. Tất cả các nơi dường như đều được nhận trước tin tức, nhiều nơi còn chưa đợi anh lên tiếng, thấy họ đi tới là đã lập tức đuổi đi rồi.

Tô Nhu thấy vậy thì mặt tái mét. Cô không phải kẻ ngốc, cô cũng hiểu mọi việc đều do nhà họ Lương làm. Sức mạnh của nhà họ Lương…cũng thật ghê gớm!

Thực ra Lâm Chính không thật sự cần những bác sĩ của những bệnh viện, phòng khám này chữa trị cho Lương Thu Yến. Anh chỉ cần một không gian với các thiết bị. Anh đường đường là thần y Lâm, y thuật lẽ nào còn không bằng đám bác sĩ của những nơi này sao?

Chỉ là Lâm Chính không ngờ, nhà họ Lương lại tuyệt tình như thế. Đi cả một vòng cũng không một ai dám tiếp nhận Lương Thu Yến. Lâm Chính nổi giận gầm lên: “Thôi khỏi đi, Tô Nhu chúng ta về!”

“Vậy bệnh của mẹ nuôi…”

“Về điều trị!”

“Được…!”

Tô Nhu cũng hết cách, lúc này đành phải dựa vào y thuật của Lâm Chính xem thế nào. Đương nhiên, Tô Nhu cũng không tin tưởng cho lắm.

Thế nhưng khi hai người đã hoàn toàn tuyệt vọng, định trở lại nơi ở của Lương Thu Yến thì họ mới phát hiện ra…không chỉ có bệnh viện, phòng khám không tiếp nhận họ mà đến ngay cả tắc xi trong Yên Kinh cũng không chịu dừng lại chở họ…

Rõ ràng để là biển “xe không” nhưng cứ liếc nhìn thấy Lâm Chính là họ lại tăng tốc.

Nếu là một chiếc như vậy thôi thì cũng bình thường, đằng này tới bốn, năm chiếc đều như vậy. Thật quá bất thường.

Lâm Chính đanh mắt, khuôn mặt tối sầm. Anh nhìn về phí dưới gầm một cây cầu, rồi lại nhìn Lương Thu Yến trên lưng. Thế là anh đi tới…

“Lâm Chính, anh đi đâu vậy”, Tô Nhu nhìn chồng bằng vẻ nghi ngờ và kêu lên.

“Nhìn trời có vẻ sắp mưa rồi, hơn nữa tình hình của mẹ nuôi càng lúc càng tệ. Chúng ta tới dưới gầm cầu nghỉ ngơi một lúc. Để em kiểm tra cho mẹ”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu nhìn bầu trời dày đặc mây đen bèn gật đầu. Cây cầu mới được xây xong, vẫn chưa thông xe, không có ai. Bên dưới gầm khá sạch sẽ. Lâm Chính đặt Lương Thu Yến xuống dựa vào chân cầu.

Thuốc mê của Lương Thu Yến dần hết, bà ấy từ từ mở mắt.

“Con trai…mẹ chết rồi sao?”, Lương Thu Yến nhìn Lâm Chính, nói bằng giọng yếu ớt

“Mẹ, mẹ yên tâm, có con ở đây, sẽ không có chuyện gì với mẹ hết”, Lâm Chính mỉm cười, lấy ra một cây kim, châm lên cổ của Lương Thu Yến.

Rõ ràng là cây châm giúp hơi thở của Lương Thu Yến ổn định hơn nhiều. Lâm Chính cầm tay Lương Thu Yến, châm thêm vào mạch của bà ấy. Một lúc sau, sắc mặt của bà ấy cũng dần ổn định hơn.

“Lâm Chính, tình hình của mẹ thế nào rồi?”, Tô Nhu hỏi.

“Có xu hướng xấu đi…”, Lâm Chính trầm giọng.

“Xấu đi sao?”, Tô Nhu giật mình, một lúc sau vội vàng nói: “Lâm chính, hay là chúng ta đưa mẹ nuôi tới Giang Thành đi. Đây là Yên Kinh, thế lực nhà họ Lương lớn như vậy, cúng ta là dân thường, nào phải đối thủ của họ. Chúng ta mau rời đi sẽ tốt hơn”.

Lâm Chính đang tức lắm. Nhưng không thể phủ nhận những gì Tô Nhu nói là có lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play