“Dừng tay!”.

Một giọng nói trầm thấp chứa sự đau đớn vang lên.

Mọi người đều sững sờ, quay đầu nhìn lại mới phát hiện, không biết từ lúc nào Lạc Thiên đã cầm lấy tách trà, đập vào cây cột ở bên cạnh.

Xoảng.

Tách trà vỡ nát, cứa đứt lòng bàn tay cô, dòng máu đỏ tươi chảy ra.

Nhưng cô hoàn toàn không thấy đau, cầm mảnh vỡ kề lên cần cổ trắng nõn của mình.

“Thiên Thiên!”.

Lạc Bắc Minh lập tức biến sắc.

“Cô chủ!”.

Những người khác cũng hoảng hốt kêu lên.

“Ông nội, để Lâm Chính đi đi!”, Lạc Thiên nghiến răng nói.

Lạc Bắc Minh tức giận hai tay run rẩy, nhưng cũng không cố chấp nữa.

“Để cậu ta đi đi!”, Lạc Bắc Minh hạ giọng nói.

Đối với Lạc Bắc Minh mà nói, mạng của cháu gái mình quan trọng hơn thằng nhóc này nhiều. Ông ta hiểu rõ Lạc Thiên, với tính khí của Lạc Thiên, nói không chừng sẽ thật sự làm ra chuyện gì ngu ngốc.

Lạc Bắc Minh vừa dứt lời, các đệ tử của Lạc Bắc Minh và người nhà họ Lạc ở xung quanh đồng loạt tản ra.

“Lâm Chính, anh về đi”.

“Lạc Thiên, thật ra không nhất thiết phải làm đến mức đó…”, Lâm Chính muốn nói lại thôi.

“Anh đi mau đi!”, Lạc Thiên vội nói, nước mắt đã tuôn rơi.

Lâm Chính há miệng, cuối cùng thở dài nói: “Thôi được, tôi về trước đây, cô hãy tự bảo trọng”.

“Lâm Chính!”.

Lúc này, Lạc Thiên lại gọi anh.

Lâm Chính quay người nhìn cô ta.

Nhưng cô ta lại cụp mắt xuống, răng cắn vào môi, do dự một lúc mới nói bằng giọng khàn khàn: “Cảm ơn anh, và… xin lỗi anh…”.

Mấy chữ này đối với cô ta mà nói nặng tựa nghìn cân.

Lâm Chính sững sờ, ngay sau đó lắc đầu: “Không phải lỗi của cô, đừng tự trách nữa”.

Nói xong, anh đã biến mất trong màn đêm.

Lạc Thiên thất thần, mệt mỏi buông tay xuống.

Mảnh vỡ tách trà nhuốm máu rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng.

“Mau, mau băng bó vết thương cho cô chủ, mau!”, chú Trung hét lên.

Mấy người phụ nữ trong nhà họ Lạc chạy tới, bắt đầu bôi thuốc băng bó cho bàn tay của Lạc Thiên.

Cả người Lạc Thiên giống như con rối dây đã mất đi linh hồn, để mặc người khác điều khiển.

Đôi mắt ấy cực kỳ trống rỗng…

“Cháu khiến ông rất thất vọng, Thiên Thiên!”, Lạc Bắc Minh đứng dậy, lạnh lùng nói.

Lạc Thiên không nói gì.

Không biết vì sao, người ông này đột nhiên trở nên thật lạ lẫm…

Lúc này, một người trong nhà họ Lạc chạy tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play