Bây giờ anh không còn quá nhiều cảm giác với Tô Nhu. Sở dĩ anh vẫn nhận điện thoại của Tô Nhu chỉ là vì cảm thấy người phụ nữ này rất có nguyên tắc. Dù gì cô cũng sẵn lòng kiên trì làm vợ chồng trên danh nghĩa với Lâm Chính chỉ vì một lời hứa năm xưa.

“Em nấu cơm rồi, anh về ăn đi”, Tô Nhu do dự một lúc rồi nói.

Lâm Chính hơi ngạc nhiên, cảm thấy rất bất ngờ.

Bình thường Tô Nhu bận rộn là vậy, vẫn còn thời gian để nấu cơm sao?

Chẳng lẽ là có chuyện gì xảy ra?

Anh suy nghĩ trong chốc lát rồi đáp: “Bây giờ anh sẽ về ngay”.

Sau khi cúp máy, Lâm Chính điều khiển xe đến Công ty Quốc tế Duyệt Nhan.

Hai vợ chồng Tô Quảng không thuê nhà ở bên ngoài, cũng không ở căn nhà hào hoa của Lâm Chính, mà là làm theo ý của Tô Nhu, tận dụng vài căn phòng từ văn phòng khép kín bên cạnh công ty ở tạm. Thứ nhất là tiện cho Tô Nhu đi làm, thứ hai có thể bớt một khoản chi tiêu, dù sao Công ty Quốc tế Duyệt Nhan cũng chưa chính thức đi vào quỹ đạo.

Vào nhà là có thể nghe thấy hương thức ăn bay vào mũi.

Lâm Chính ngửi một lúc, lập tức ho vài tiếng.

“Nướng có hơi cháy, thật ngại quá”.

Tô Nhu mặc một chiếc tạp dề Doraemon đi tới, trên tay còn bưng bát canh nóng hổi.

Dáng vẻ này thật giống một người vợ hiền, chỉ tiếc là duyên phận vợ chồng giữa hai người không kéo dài được bao lâu nữa.

Lâm Chính nhìn quanh nhà, chỉ có hai người bọn họ, thế là không khỏi lên tiếng hỏi: “Bố mẹ đâu?”.

“Họ đi thăm bà nội rồi, mẹ không muốn đi, bố phải cầu xin một lúc lâu…”, Tô Nhu đặt canh xuống, thổi bàn tay nóng đến mức hơi đỏ lên, dáng vẻ thật là đáng yêu.

“Ồ… đang yên đang lành sao lại gọi anh đến ăn cơm?”.

“Không có gì, chỉ là… chỉ là cảm thấy lúc trước em nói với anh những lời đó thật quá đáng, cho nên em muốn xin lỗi anh. Hơn nữa, chúng ta cũng lâu rồi không ăn cơm ở nhà”, Tô Nhu nhỏ giọng nói.

Lâm Chính không nói gì.

Tô Nhu bưng hai chén cơm ra, đưa cho Lâm Chính một chén.

“Nếm thử tay nghề của em đi”, Tô Nhu nói.

Lâm Chính gật đầu, ăn thử một ít.

“Thế nào?”, cô tràn đầy mong chờ.

“Nói thật thì không ra làm sao”, Lâm Chính nói.

Tô Nhu nghe vậy cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Bởi vì cô đã ăn món ăn Lâm Chính nấu.

So với món mà Lâm Chính nấu… tay nghề của cô đúng là thua kém quá nhiều.

“Ăn đi”, Lâm Chính gắp thức ăn, ăn từng miếng lớn.

Tô Nhu thấy vậy hơi ngạc nhiên.

Mặc dù thức ăn không ra làm sao, nhưng Lâm Chính lại ăn một cách ngon miệng, một chén cơm chẳng mấy chốc đã hết.

Nhìn bộ dạng Lâm Chính ăn cơm, Tô Nhu không khỏi dâng lên cảm xúc phức tạp.

“Em phát hiện anh thay đổi rồi”, Tô Nhu nhìn chằm chằm Lâm Chính, khẽ giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play