“Tất cả người nhà họ Ứng, tất cả… tất cả lùi lại cho tôi, thả Long Thủ ra, đừng… đánh nữa!”, Ứng Hoa Niên yếu ớt kêu lên.

“Gia chủ, việc này…”

Các nguyên lão dường như vẫn không phục.

“Lẽ nào các ông… các ông cảm thấy mắt nhìn của tôi có vấn đề sao? Cứ tiếp tục đánh thế này… cho dù nhà họ Ứng ta đánh bại được thần y Lâm, thì cũng tổn thất nghiêm trọng. Chính vì nhìn ra được điều này, nên… nên tôi mới khuyên các ông dừng tay…”, Ứng Hoa Niên vừa thở dốc vừa nói.

“Nhưng nhà họ Ứng to lớn như vậy, có lý do gì phải sợ người này chứ? Muốn đánh thì đánh, hơn nữa anh ta giết nhiều người nhà họ Ứng như vậy, lẽ nào cứ thế bỏ qua?”, một thanh niên nhà họ Ứng căm phẫn nói.

“Cậu muốn đánh? Được, vậy cậu tự đấu với thần y Lâm đi”.

Ứng Hoa Niên tức giận trừng mắt lườm cậu thanh niên kia.

Anh ta sửng sốt, nghĩ đến việc Lâm Chính đã đánh bại nguyên lão nhà họ Ứng chỉ bằng một chiêu, liền bắt đầu sợ hãi…

“Dũng khí của cậu chẳng qua được thành lập trên cơ sở người đông thế lớn, nhưng cậu phải biết rằng, một khi ra tay thì sẽ có người chết. Lẽ nào vì sự vui vẻ nhất thời của cậu mà phải để người thân của nhà họ Ứng chúng ta hi sinh?”, Ứng Hoa Niên tức giận nói.

Cậu thanh niên kia lập tức ngượng ngùng cúi đầu.

“Gia chủ, vậy ông nói xem phải làm sao đây?”, một nguyên lão nhíu mày nói.

Không thể phủ nhận, Ứng Hoa Niên rất lý trí.

Nhưng trong mắt người nhà họ Ứng, thì sự lý trí của Ứng Hoa Niên có chút khuynh hướng nhu nhược.

Dù sao nhà họ Ứng trước giờ luôn rất cao ngạo.

Nhưng đến lúc này, còn có thể có cách gì chứ? Còn ai muốn đâm đầu vào chỗ chết nữa đây?

Bọn họ vẫn phải dựa vào gia chủ này.

Ứng Hoa Niên ngập ngừng một lát, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Dựa vào giao ước mà tôi và thần y Lâm đã nói lúc trước… nhà họ Ứng chúng ta… sẽ… thần…”

Nhưng Ứng Hoa Niên còn chưa nói xong, đã bị một giọng nói già nua ngắt lời.

“Khoan đã Hoa Niên!”.

Ai nấy đều kinh ngạc.

Lâm Chính cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bầu trời.

Người chưa tới, nhưng tiếng đã tới.

Đây là ai vậy?

Hơn nữa… giọng nói này cứ như vang lên ngay bên tai, vô cùng rõ ràng.

Nó phát ra kiểu gì vậy?

Đúng lúc Lâm Chính đang cảm thấy khó hiểu, thì thấy một ông lão già nua lưng còng đang đi tới trên con đường nhỏ thông tới sân này.

Ông lão gầy gò, dường như chỉ có da bọc xương, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc, hai mắt lõm vào, dáng vẻ gần đất xa trời.

Lúc này, ông ta đang còng lưng, vừa ho vừa đi tới.

Khi nhìn thấy ông lão này, tất cả người nhà họ Ứng đều vô cùng mừng rỡ.

“Ông tổ đến rồi!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play