“Không cần đâu. Các người không làm gì được Huyền Y Phái, cũng như Dương Hoa đâu. Ngoài ra…tôi khuyên các người tốt nhất đừng động tới những nhà máy sản xuất thuốc của Dương Hoa, nếu không lại tự chuốc họa và thân đấy”, Lâm Chính lắc đầu.
“Thường thì chỉ có nhà họ Ứng tha cho người khác chứ chưa bao giờ có chuyện người khác tha cho nhà họ Ứng. Vậy chúng ta cùng chơi nhé! Để xem họa mà cậu nói sẽ bám lấy nhà họ Ứng chúng tôi như thế nào”.
Ứng Hoa Niên quay qua. Một vị nguyên lão nói khẽ: “Nửa tiếng sau sẽ xong ạ”.
“Phải để lại bằng chứng nhé”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
“Dạ, đã sớm sắp xếp cả rồi’, nguyên lão này nói tiếp rồi quay người rời đi.
“Bằng chứng gì thế?”,Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Đương nhiên là bằng chứng khiến các nhà máy thuốc của tập đoàn Dương Hoa đóng cửa rồi”, Ứng Hoa Niên nói.
“Chúng tôi sản xuất đàng hoàng, giấy tờ đầy đủ, không hề làm gì phạm pháp, sao các người bắt chúng tôi đóng cửa chứ”, Lâm Chính lắc đầu.
“Điểm huyệt của tất cả các nhà máy chính là việc tạo hàng giả để bán. Mà thị trường thuốc thì tạo thuốc giả là một điểm yếu cực lớn”.
“Nhưng chúng tôi không hề sản xuất thuốc giả”.
“Xíu nữa là sẽ sản xuất ngay thôi”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
Lâm Chính khẽ chau mày. Giọng điệu tự tin như vậy khiến anh cảm thấy hơi bất an. Long Thủ kêu lên: “Lát nữa sản xuất sao? Gia chủ nhà họ Ứng, các ông dùng thủ đoạn đê tiện như vậy để hãm hại tập đoàn Dương Hoa chúng tôi đấy hả?”
“Yên tâm đi, thủ đoạn đó chưa là gì đâu. Ông không biết về nhà họ Ứng đấy chứ. Lát nữa thôi sẽ biết ngay tại sao chúng tôi là là con cá mập độc tôn trong nước”.
Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói. Long Thủ nghe thấy vậy thì cảm thấy lo lắng.
“Thưa thầy”.
“Không có gì, đợi đi. Tôi cũng muốn xem xem thủ đoạn của nhà họ Ứng như thế nào”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Long Thủ ngập ngừng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Lâm Chính cũng không vội ra tay nữa. Hai bên cứ im lặng chờ đợi. Chẳng ai vội vã làm gì. Thời gian chậm chạp trôi qua.
Tầm 10 phút sau
Reng reng…
Điện thoại trong túi đổ chuông. Long Thủ giật bắt mình. Lâm Chính chau mày, lấy máy ra. Là Mã Hải gọi tới. Anh ấn nút nghe.
Lúc này Ứng Hoa Niên đột nhiên lên tiếng.
“Thần y Lâm…nếu không ngại thì bật loa ngoài nhé”, ông ta mỉm cười nói. .
Kiếm Hiệp HayKhiêu khích?
Giễu cợt?
Có lẽ không phải.
Đây đơn thuần là sự tự tin của Ứng Hoa Niên đối với thực lực nhà họ Ứng.
Ông ta tin rằng Lâm Chính không phải đối thủ của mình!
Một Tập đoàn Dương Hoa và Huyền Y Phái nho nhỏ, chắc chắn không phải đối thủ của nhà họ Ứng!
Mặc dù chuyện ngày hôm nay khiến nhà họ Ứng mất hết thể diện, nhưng ông ta tin rằng giọng nói kinh hoảng thất thố ở đầu dây bên kia điện thoại sẽ là một viên thuốc an thần, giúp nhà họ Ứng yên tâm, giúp bọn họ tràn đầy tự tin đối với nhà họ Ứng một lần nữa, không có gì phải sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT