Phía trên cùng còn có một người đàn ông trung niên đang ngồi đó.

Nhìn bề ngoài thì ông ta có vẻ nhiều tuổi hơn Ứng Hùng một chút.

Lâm Chính thầm đánh giá ông ta, nhưng cùng lúc đó, ông ta và những người khác cũng đang đánh giá Lâm Chính.

Long Thủ biết tính Lâm Chính, bèn bước tới, hơi cúi người, mỉm cười nói: “Long Thủ của Huyền Y Phái và thầy tôi mạo muội đến làm phiền, mong được lượng thứ, tại đây xin ra mắt gia chủ Ứng”.

“Ông Long Thủ khách sáo rồi, tôi không phải là gia chủ”, người ngồi phía trên bình thản nói.

“Không phải gia chủ?”, Long Thủ hơi ngạc nhiên.

Hiển nhiên, tuy ông ta có hiểu biết về nhà họ Ứng, nhưng cũng không nhiều.

“Gia chủ trăm công nghìn việc, chút chuyện nhỏ này vẫn chưa thể làm kinh động đến gia chủ được, nên để Ứng Bình Trúc tôi xử lý”, người đàn ông trung niên nói.

Chuyện nhỏ?

Thật là bất lịch sự!

Long Thủ nhíu mày.

Tốt xấu gì Lâm Chính cũng là người đứng đầu Huyền Y Phái và tập đoàn Dương Hoa, thân phận địa vị rành rành ra đó, vậy mà gia chủ nhà họ Ứng còn không thèm ra mặt, tùy tiện để một người ra gặp, đúng là khinh người quá đáng.

Long Thủ tức giận mà không dám nói gì.

“Cậu này chính là thần y Lâm hả?”, Ứng Bình Trúc nhìn Lâm Chính, bình thản nói.

Lâm Chính không nói gì.

Long Thủ vội đỡ lời, cười đáp: “Chính là thầy tôi!”.

“Thầy ông?”, Ứng Hùng hừ lạnh một tiếng: “Long Thủ, lúc trước ông cũng được coi là người đứng đầu một phương, một trong những lãnh đạo của Nam Phái, sao bây giờ lại cúi đầu gọi thầy với một thằng oắt con vậy? Đúng là khiến người ta thất vọng!”.

“Ừm… việc học không phân trước sau, ai giỏi hơn thì làm thầy, thầy tôi quả thực có y thuật giỏi hơn, tôi nhận cậu ấy làm thầy cũng chẳng có gì to tát cả”, Long Thủ nặn ra một nụ cười, đáp.

Thực ra ông ta đã cảm nhận được thái độ của nhà họ Ứng.

Nhưng chưa đến thời khắc cuối cùng, ông ta vẫn hy vọng có thể giải quyết mọi chuyện bằng phương thức hòa bình.

“Ai giỏi hơn thì làm thầy? Hừ, ngay cả thể diện cũng không cần, lại còn ba hoa”, Ứng Hùng khinh bỉ.

Long Thủ vô cùng ngượng ngùng.

“Được rồi”.

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều quay sang nhìn anh.

Lâm Chính nhìn quanh một lượt, bình tĩnh nói: “Nhà họ Ứng cũng được coi là đại tộc của Cổ Phái, hôm nay có khách đến nhà mà ngay cả chỗ ngồi cũng không có sao?”.

“Nhưng các cậu… không được coi là khách của chúng tôi”, Ứng Bình Trúc lắc đầu.

Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, anh đi thẳng tới chiếc ghế bên cạnh, ngồi xuống.

Thái độ vô cùng ngạo mạn.

“Khốn kiếp!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play