“Mọi người tới đó làm gì. Hôm nay chỗ đó không mở cửa cho người ngoài đâu”, người tài xế quay lại nhìn.

“Không mở cho bên ngoài sao?”, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng sững sờ.

Tô Nhu cũng bất ngờ, vội vàng hỏi: “Tại sao vậy?”

“Cô không biết sao? Hôm nay cả khách sạn Minh Châu được bao trọn rồi. Chuyện này lên cả báo tin tức của Giang Thành rồi đấy”, người tài xế trả lời, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho mọi người xem.

“Cái gì? Khách sạn được bao trọn rồi sao?”, Tô Nhu sững sờ.

“Chuyện gì vậy?”, Tô Nhu không hiểu

Trương Tinh Vũ thì vui mừng ra mặt, có lẽ bà ta ý thức được điều gì đó bèn kích động nói: “Chắc chắn, chắc chắn là vì con đấy”.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Nhu nhìn Trương Tinh Vũ bằng vẻ nghi ngờ.

Trương Tinh Vũ chỉ hào hứng nói: “Con bé ngốc này, sao mà chậm tiêu hóa thế? Thường ngày chả sao, hôm nay cả khách sạn lại được bao trọn. Tại sao chứ? Rất rõ ràng! Rõ ràng là chủ tịch Lâm làm mà. Chủ tịch Lâm vì con mới bao trọn cả khách sạn Minh Châu đấy”.

“Chuyện này…”, Tô Nhu ngập ngừng.

Nói như vậy thì cũng có lý. Dù sao thì chủ tịch Lâm cũng là người có năng lực mà.

“Mọi người nói gì vậy? Vì mọi người mà bao trọn khách sạn á? Các người điên rồi”, người tài xế nhìn ba người phía sau với vẻ tò mò.

“Bác tài nói bớt đi chút, mau lái xe tới khách sạn Minh Châu đi. Nếu còn không đi thì chúng tôi đổi xe khác”, Trương Tinh Vũ trừng mắt nhìn người tài xế.

“Đừng đừng, giờ tôi đi ngay”, người tài xế không dám nói thêm lời nào, có tiền là được, đâu cần tranh luận đúng sai với người khác chứ. Thế là tài xế đạp chân ga. Chiếc xe phóng thẳng tới khách sạn Châu Minh.

Lâm Ngữ Yên đã đứng ngoài cửa khách sạn đợi từ lâu. Ba người vừa tới, Lâm Ngữ Yên nói gì đó với giám đốc, thế là người này chạy tới mở cửa xe cho Tô Nhu.

Người tài xế ngạc nhiên tới mức hai con ngươi như muốn lòi ra ngoài. Trương Tinh Vũ thì càng chắc chắn với khẳng định của mình hơn. Bà ta hếch mũi, nói với người tài xế bằng vẻ đầy tự tin đầy mình: “Ê, thấy gì chưa? Sau này đừng có khinh thường người khác nha!”

“Vâng, vâng thưa bà…”, người tài xế cười khổ, lấy tiền rồi rời đi.

“Là bà Trương và cô Tô phải không? Mời bên này”, người quản lý nở nụ cười đầy chuyên nghiệp, dẫn đường cho bọn họ.

Mấy người lập tức đi thang máy lên tầng cao nhất của tòa nhà. Bên trong thang máy, Trương Tinh Vũ tỏ ra kích động lắm, thi thoảng lại chỉnh quần áo, rồi liếc nhìn Tô Nhu, kiểm tra xem cô ăn mặc đã đạt chuẩn chưa.

Lâm Ngữ Yên đứng bên cạnh không khỏi bật cười. Trương Tinh Vũ là người thế nào đương nhiên cô ta nhìn là biết. Thế nhưng cô ta giả vờ làm kẻ ngây thơ.

Tô Nhu cũng đâu kém cạnh, đương nhiên biết Lâm Ngữ Yên đang nghĩ gì. Cô cảm thấy thật ái ngại.

Thang máy lên thẳng tới tầng 56 mới dừng lại. Đây là tầng cao nhất của khách sạn, có một nhà hàng ngoài trời.

Lúc này, trời đã tối. Cảnh đêm Giang Thành bao trùm cả không gian. Bởi vì tòa nhà cao, trừ khi đứng sát đường biên, nếu không thì không thể nào nhìn thấy vẻ rực rỡ của bên dưới được.

Cả bầu trời cũng lấp lánh đầy sao khiến người khác không khỏi đắm say. Chỉ có điều không gian trước mắt là một màu đen kịt, không có bất kỳ thứ gì. Đám đông kinh ngạc.

“Chuyện gì vậy? Mất điện à?”, Tô Quảng tò mò hỏi.

“Giám đốc, sao khách sạn không bật đèn vậy? Tối như thế này rồi, tôi chẳng nhìn thấy gì cả”, Trương Tinh Vũ cũng lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play