“Hử?”.

“Lần này nhà họ Lâm không cầu xin tôi cũng không sao, nhưng lần tới sẽ phải làm thế thôi”.

Lâm Chính ngoái lại nói, rồi cất bước về phía cửa.

Lâm Ngữ Yên hơi sửng sốt, sau đó mím môi, không nói gì.

Trong mắt cô ta thì đây chẳng khác nào câu nói đùa.

Nhà họ Lâm cầu xin anh ta?

Nằm mơ đi!

Một thằng vô dụng bị đuổi ra khỏi gia tộc, một thằng ở rể… Nếu nhà họ Lâm cầu xin người như vậy, thì chẳng phải sẽ mất sạch thể diện của một gia tộc trăm năm sao?

“Đứng lại!”.

Hình như người nhà họ Lâm không muốn để Lâm Chính cứ thế đi mất, lập tức đứng dậy quát.

“Để anh ta đi”, Lâm Ngữ Yên sẵng giọng.

“Cô Ngữ Yên…”

“Để anh ta đi đi, nếu anh ta đã quyết, thì chúng ta cũng không cần gửi gắm hy vọng vào anh ta nữa”.

Lâm Ngữ Yên đanh mắt lại, nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, lạnh lùng nói.

“Cô chủ, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”.

“Đến Dương Hoa, tìm thần y Lâm”.

“Thần y Lâm chưa chắc sẽ gặp chúng ta…”

“Không gặp chúng ta…”, Lâm Ngữ Yên xoa chiếc cằm tinh xảo, bỗng trầm giọng nói: “Vậy thì chúng ta đi tìm Tô Nhu! Lập tức đưa Tô Nhu đến gặp tôi, bất kể chị ta có đồng ý gặp hay không”.

“Vâng, cô chủ!”.

Được sự cứu chữa của người thuộc Huyền Y Phái, tình hình của bà cụ Tô xem như đã ổn định.

Người nhà họ Tô đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Quảng vỗ ngực, vẻ căng thẳng trên mặt bớt đi.

Huyền Y Phái sắp xếp phòng nghỉ cho bệnh nhân bệnh nặng. Lúc này đây, bệnh viện trong thành phố đã được lấp đầy bởi bệnh nhân di chứng. Bọn họ cũng không thể cho bà cụ Tô chuyển viện đi đâu, chỉ có thể ở lại đây.

“Được rồi, mẹ ông không chết được đâu, bây giờ chúng ta có thể đi rồi chứ?”, Trương Tinh Vũ sáp tới, nhìn Tô Quảng, nói.

Tô Quảng vốn còn định ở lại, nhưng nghĩ Trương Tinh Vũ và người nhà họ Tô không hợp nhau, do dự một lúc vẫn thở dài: “Được rồi, chúng ta về thôi”.

“Đúng thật là, bà già này chết mau đi còn tự do được chút, gây ra bao nhiêu là chuyện, kẻ ác độc như vậy chết đi thế giới sẽ yên bình hơn”, Trương Tinh Vũ lẩm bẩm.

“Tinh Vũ, bà nói cái gì vậy?”, Tô Quảng nhíu mày.

“Mau đi thôi, đi thôi…”.

Trương Tinh Vũ chẳng muốn quan tâm đến Tô Quảng, đi về phía cửa.

Vẻ mặt Tô Quảng có chút mất tự nhiên. Thật ra ông ta đã nghe được câu lúc nãy, nhưng ông ta cũng hết cách. Ông ta biết cả đời này vợ mình và mẹ mình đã định sẵn là kẻ thù của nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play