Đúng vậy, đại hội không phải ai cũng có thể tham gia. Ví như Tần Bách Tùng, ông ta cũng từng nghe qua đại hội, cũng muốn tham gia. Nhưng trước kia ông ta chỉ có một thân một mình, ngay cả cánh cổng của đại hội cũng không chạm tới được, càng đừng nói tới tham gia đại hội. Bây giờ ông ta đi theo Lâm Chính, nhưng Lâm Chính cũng không có quyền lợi tham gia đại hội.

Lúc này, cơ hội đặt ra trước mặt, sao Tần Bách Tùng lại không muốn nắm bắt? Thế nên Tần Bách Tùng mới mau chóng gọi điện thoại cho Lâm Chính, nói anh nhanh chóng đến phòng họp tiếp đãi khách quý.

Nhưng… rõ ràng ông ta chưa nghe qua chuyện xảy ra ở trước cửa.

Lâm Chính quay đầu nhìn tài xế kia, lạnh lùng nói: “Mang theo thành ý? Người của ông ngang ngược ẩu đả người bệnh trong Học viện Huyền Y Phái chúng tôi, gây sự ở chỗ tôi, thế là có thành ý sao? Tư Mã Trường Tâm, thành ý mà ông nói chính là ý này sao?”.

Anh vừa nói ra lời này, bầu không khí của cả phòng họp lập tức đông cứng.

Tư Mã Trường Tâm đang uống trà bỗng khựng lại, ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn Lâm Chính.

“Thần y Lâm, cậu nói vậy… có ý gì?”.

“Rất đơn giản, tôi sẽ không chữa cho ông!”.

Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Cậu nói gì?”.

Tài xế lập tức nổi giận, định chửi mắng Lâm Chính.

Nhưng Tư Mã Trường Tâm ngăn gã lại, đặt tách trà trong tay xuống, nheo mắt nhìn Lâm Chính, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, cậu… chắc chứ?”.

Giọng điệu của Tư Mã Trường Tâm đã quá rõ. Đây rõ ràng là đang hỏi nhưng đồng thời cũng là đang cảnh cáo. Thế nhưng Lâm Chính lại để tâm tới chắc?

“Đương nhiên là tôi chắc”, Lâm Chính đáp lại không chút do dự. Anh tỏ ra khinh thường lời cảnh cáo của Tư Mã Trường Tâm.

“Thú vị, thú vị lắm!”

Tư Mã Trường Tâm vỗ tay, mỉm cười nói: “Thần y Lâm. Cơ hội tới với đại hội, tôi đã bày ra trước mắt cậu rồi. Vậy mà cậu lại không thèm. Đúng là đáng tiếc. Có biết bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn vào được đại hội mà không thể. Dù chỉ là vào mở mang tầm mắt. Vậy mà cậu lại để vuột mất khỏi tầm tay. Thật khiến người khác thất vọng. Xem ra cậu cũng không phải là người thông minh lắm nhỉ”.

“Thưa thầy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Thầy cân nhắc thêm xem. Đây là cơ hội ngàn năm có một đấy”, Tần Bách Tùng cũng không nhịn được nữa, vội bước lên khuyên bảo.

Thế nhưng lời khuyên của ông ta nào có tác dụng gì, ngược lại Lâm Chính càng đanh mặt hơn. Tần Bách Tùng rụt cổ, không dám lên tiếng nữa.

“Tôi đã có cách tới đại hội rồi. Các người không phải lấy những thứ này ra dụ dỗ tôi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Dụ dỗ sao? Cậu dùng từ hay lắm! Vậy thì thần y Lâm, đến cả việc dụ dỗ tôi cũng dùng rồi đấy. Cậu cảm thấy giờ tôi nên uy hiếp luôn không?”, Tư Mã Trường Tâm hỏi lại một lần nữa. Đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Câu này có ý là gì thì chắc ai cũng rõ. Tư Mã Trường Tâm có thể đại diện cho cả nhà họ Tư Mã. Nếu như thần y Lâm từ chối thì đồng nghĩa với việc đắc tội với cả nhà Tư Mã. Trong nước này, chắc chẳng có ai dám đắc tội với một thế lực tầm cỡ như vậy.

Tư Mã Trường Tâm cũng cảm thấy phàm là người thông minh thì đều sẽ nể mặt ông ta. Chỉ đáng tiếc, hôm nay chắc là ông ta sẽ thất vọng lắm.

Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm Tư Mã Trường Tâm và hỏi ngược lại bằng vẻ vô cảm: “Ông dụ dỗ tôi không thành giờ uy hiếp sao? Ông dựa vào cái gì thế?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play