Nhưng người dân vẫn không nghe, họ không chịu nhường đường cho đi.

Đúng lúc này, một người cảnh sát cao to vạm vỡ sa sầm mặt, quát một tiếng.

“Những ai chống đối người thi hành công vụ thì bắt hết lại!”.

Tiếng quát này cũng coi như khiến bọn họ biết sợ.

Đám người dần dần tránh ra nhường đường.

Nghiêm Lãng và Lạc Thiên bị đưa lên xe cảnh sát.

Dường như chuyện này đã không thể thay đổi được nữa.

“Đồng chí cảnh sát, khoan đã”, Lâm Chính ở phía sau bỗng kêu lên.

“Sao vậy?”.

“Chúng tôi có thể đến đó sau không?”.

“Đến sau? Cậu còn muốn chọn ngày lành tháng tốt nữa à?”.

“Không phải, hiện giờ tình hình của những người bệnh này rất nguy hiểm, chúng tôi phải lập tức tiến hành chữa trị cho bọn họ, tôi cần sự giúp đỡ của bác sĩ Lạc. Chờ chúng tôi chữa xong cho những người này thì sẽ đến đồn cảnh sát phối hợp điều tra với các anh, được không?”, Lâm Chính nói.

Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau.

Trần Mậu không nhịn được nói: “Ngay cả tôi cũng không chữa được, ngoài thần y Lạc ra, thì những người khác không thể chữa được cho những người bệnh này. Anh đừng kéo dài thời gian nữa”.

“Kiến thức của anh quá nông cạn”, Lâm Chính nhìn anh ta, nói.

“Anh nói cái gì?”, Trần Mậu nổi giận.

Mấy người cảnh sát nhìn nhau, bàn bạc một lát rồi đưa ra quyết định.

“Mạng người là quan trọng nhất, cậu cần bao lâu?”, một cảnh sát mặt vuông chữ điền hỏi.

“Một tiếng là đủ rồi”.

“Vậy được, chúng tôi cho cậu một tiếng”.

“Làm phiền đồng chí cảnh sát yêu cầu người nhà ra ngoài đi, bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành chữa trị cho bọn họ”.

“Được”.

Mấy người gật đầu, rồi bắt đầu khuyên mọi người ra ngoài cửa y quán.

Trần Mậu vẻ mặt tức giận lui ra ngoài, hậm hực nhìn chằm chằm Lâm Chính.

Ai cũng nói trung tâm thành phố Giang Thành có đại tiểu thần y, đại thần y là Lạc Bắc Minh, tiểu thần y là Trần Mậu, còn người này là ai chứ? Dám nói anh ta kiến thức nông cạn! Thật là hoang đường!

“Được, để tôi xem anh giở trò gì”, Trần Mậu tức tối nói.

Lâm Chính chẳng thèm nhiều lời với anh ta, lập tức cởi áo của người bệnh tưởng đã chết trước đó ra, ấn hai tay vào lồng ngực ông ta theo quy luật.

Một tiếng đồng hồ mà muốn cứu sống năm người bệnh ở đây? Đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm!

Đừng nói là Trần Mậu không tin, ngay cả Lạc Thiên cũng không tin.

Người nhà của các bệnh nhân và người đi đường cũng không tin. Phải biết rằng, những người này đều được đưa từ bệnh viện thành phố đến, hầu hết đã thành người thực vật, người thực vật thì còn cứu kiểu gì chứ?

“Chuẩn bị châm, sắc thuốc, nhanh!”.

Lâm Chính quát khẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play